← Quay lại trang sách

Chương 208 thái tử điện hạ không thể ăn không thể ăn a

“Hai tên gia hỏa này xác định không phải tới làm trò đùa?”

“Còn cái gì mà quốc sư cùng thái tử, người có thân phận này sẽ nhặt trái cây nát trên mặt đất ăn?”

Nhìn hai người giống như khất cái ngồi dưới đất tùy tay cầm trái cây bên cạnh ăn uống thỏa thích, Diệp Phong nhìn thấy cũng cực kỳ vô ngữ!

Một lúc sau.

“Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành sản phẩm phá của ngày hôm nay, khen thưởng một ngàn điểm phá của, khen thưởng Tam Diệp Vô Hoa Quả *10000!”

Hử!

Sau khi Diệp Phong nhìn thấy phần thưởng đặc biệt được kích hoạt, hơn nữa vẫn là một vạn quả Tam Diệp Vô Hoa Quả, trên mặt cũng hiện lên vui mừng, thứ này thật sự ăn rất ngon.

“Đừng ăn nữa!”

“Nếu các ngươi muốn, toàn bộ linh quả bị nát này liền tặng cho các ngươi, chẳng qua các ngươi dọn dẹp sạch sẽ nơi này một chút!”

Nhìn Trương Quốc Sư cùng Triệu Đình đã ăn no căng nhưng vẫn cố, Diệp Phong cũng là cực kỳ vô ngữ lên tiếng nói.

“Thật sự!”

Nghe được lời này, Trương Quốc Sư cùng Triệu Đình lập tức lộ ra vẻ vô cùng phấn khích!

Linh quả bị đập nát thì như thế nào!

Đập nát cũng là Tam Diệp Vô Hoa Quả!

Không chút khoa trương mà nói, nếu đem Tam Diệp Vô Hoa Quả bị đập nát này mang về, cho dù là năm chiến thần hộ quốc cũng phải cầu xin hai người bọn họ!

“Kim luân, nói một chút đi, trong trận đánh quả vừa rồi, ai là người có số lần bị đánh nhiều nhất và ít nhất?”

Diệp Phong cũng không thật sự nhớ những việc này, cho nên hắn đã giao nó cho Kim Luân Đại Đế từ sớm.

“Diệp thiếu, tông chủ là người có số lần bị đánh nhiều nhất, Tiểu Hoàng Cẩu là ít nhất.”

Nghe Diệp Phong hỏi, Kim Luân Đại Đế cũng vội vàng lên tiếng trả lời.

“Diệp Phong!”

“Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi nói ta chủ động bị đánh, ta đã có thể……”

Lạc Thiên Tuyết còn chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Diệp Phong ném đến một chiếc nhẫn không gian đựng một trăm Tam Diệp Vô Hoa Quả mới mẻ, câu nói tiếp theo lập tức bị nghẹn lại.

???

Nhìn Lạc Thiên Tuyết rời đi với vẻ mặt tràn đầy ý cười, mọi người ngẩn ra, nhận được 5000 viên Tẩy Tủy Đan còn vui vẻ như vậy?

“Cẩu tử, lại đây!”

“Ta sẽ không cho ngươi nhẫn không gian.”

“Một trăm quả Tam Diệp Vô Hoa Quả này là của ngươi.”

Nói xong, Diệp Phong liền đặt một trăm Tam Diệp Vô Hoa Quả tới trước mặt cẩu tử.

Tình huống này là thế nào?

Tại sao 5000 viên Tẩy Tủy Đan lại biến thành một trăm Tam Diệp Vô Hoa Quả?

Trừng phạt lúc trước đã nói đâu rồi, thật ra là Diệp Phong đang chơi chúng ta sao?

Hay là nói bởi vì người chịu trừng phạt chính là sư tôn thân yêu và Tiểu Hoàng Cẩu được sủng ái của Diệp Phong, cho nên lâm thời thay đổi cách trừng phạt?

Rầm!

Không cần biết nguyên nhân là gì, nhưng khi mọi người nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Tiểu Hoàng Cẩu đã ăn xong Tam Diệp Vô Hoa Quả, khi trên mặt nó hiện lên vẻ hưởng thụ mỹ vị, bọn họ đều nhịn không được nuốt nước miếng!

“Trương Quốc Sư, mẹ nó, cái quái gì đang xảy ra với tông môn này vậy!”

“Ta nghĩ mình đường đường là thái tử của Xích Dương Vương Quốc, sống còn không bằng một con cẩu?”

Nhìn linh quả bị nát trong tay mình, lại nhìn đống Tam Diệp Vô Hoa Quả mới mẻ trước mặt cẩu tử cách đó không xa, mẹ nó, thái tử cái quái gì nữa chứ, như vậy ai chịu được!

“thái tử, con người phải học được cách thấy đủ!”

“Có số linh quả bị nát này, sau khi chúng ta trở lại vương quốc cũng tuyệt đối đứng lên!”

“Đến nỗi con cẩu kia…Mẹ nó, ta cũng rất hâm mộ a!”

Trương Quốc Sư nói xong liền tiếp tục thu thập linh quả bị nát trên mặt đất, nước mắt lưng tròng, chỉ sợ tiếp tục xem sẽ thật sự sụp đổ!

……

“Chư vị, mỗi người các ngươi cũng có phần, mỗi người mười Tam Diệp Vô Hoa Quả!”

“Sau này ta sẽ cố gắng tổ chức nhiều cuộc thi đấu hơn, chẳng qua, trừng phạt có thể là Tẩy Tủy Đan, cũng có thể là thứ tốt khác, nhận được cái gì thì phải xem số mệnh của mọi người!”

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều phát điên lên!

Đây là muốn chơi chết bọn họ sao, vậy lần sau rốt cuộc có đoạt hay không đoạt danh ngạch trừng phạt này!

“Diệp Phong quả thực chính là thánh phá của!”

“Cũng không trong tay hắn còn nhiều Hồn Linh Cầu không, ta có chút hoài niệm cuộc thi đấu bóng chuyền kia!”

Tiêu Trần càng ngày càng thêm nghiện loại trò chơi này, dù sao hắn cũng là người tham gia trò chơi đầu tiên của Diệp Phong!

Đến nỗi thi đấu bóng bàn, hắn đã không còn chống đỡ nổi với loại thi đấu này!

“Tiểu tông môn này quá ngang tàng!”

Nhìn thấy mọi người ở nơi xa đều đang ăn Tam Diệp Vô Hoa Quả mới mẻ, Triệu Đình cảm thấy tim mình như bị đả kích gấp vạn lần!

“Trương Quốc Sư, ngươi nói Tam Diệp Vô Hoa Quả này cũng không thể gia tăng tu vi, vậy hiện tại chúng ta nhặt còn có ý nghĩa không?”

Triệu Đình bị đả kích nhìn về phía Trương Quốc Sư dò hỏi.

“Không thể tăng tu vi thì như thế nào?”

“Tam Diệp Vô Hoa Quả nằm ở chỗ quý hiếm, không chỉ có thơm ngọt ngon miệng, còn có thể giữ đủ thể diện!”

“Ngươi có tin chỉ cần lấy ra đống Tam Diệp Vô Hoa Quả bị dập nát này là có thể đổi được nhân tình của một đám cường giả không!”

Trương Quốc Sư nhìn Triệu Đình nghiêm túc giải thích.

“Ai!”

“Vậy tiếp tục nhặt đi!”

Nghe được lời giải thích của Trương Quốc Sư, Triệu Đình nhận mệnh lần nữa nhặt linh quả bị dập nát trên mặt đất.

Nửa giờ sau.

Bên trong đại điện tông môn.

“Các ngươi là quốc sư và thái tử của Xích Dương Vương Quốc?”

Sau khi biết được thân phận của hai người, Lạc Thiên Tuyết cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Mặc kệ là Tinh Hồn Tông hay là Tinh Cực Tông, thật ra đều ở trong lãnh thổ quốc gia mà Xích Dương Vương Quốc khống chế, tuy rằng bình thường không có giao thoa, nhưng nếu vương quốc khác đến tấn công Xích Dương Vương Quốc, nhận được lệnh triệu tập của Xích Dương Vương Quốc, nhất định phải phái cường giả trong tông môn đến chống lại kẻ địch!

“Cho nên các ngươi lần này đến đây để thu phí bảo hộ?”

Biết được một số tình huống của Xích Dương Vương Quốc, trong đầu Diệp Phong lập tức nghĩ đến tình huống mỗi năm vô số tông môn đều phải nộp phí bảo vệ cho Xích Dương Vương Quốc!