Chương 430 Kêu đi, cho dù ngươi có kêu tới nát cuốn họng cũng không có người nào tới đây cứu ngươi đâu (2)
Nghe được Đồ Mãng giải thích, Diệp Tiểu Cước lại biến sắc, trực tiếp lớn tiếng khiển trách Đồ Mãng.
???
Tình huống như thế nào?
Không phải mới nãy ngươi kêu ta đi vào trong này cảm ngộ thần thông hay sao?
Nghe được Diệp Tiểu Cước răn dạy, Đồ Mãng cũng không hiểu ra sao đi ra khỏi Thần Thông Mao Ốc!
"Mẹ nó!"
"Tấm bảng này xuất hiện ở đây từ khi nào?"
"Mẹ nó, mới nãy đâu có!"
Sau khi Đồ Mãng đi ra khỏi Thần Thông Mao Ốc, nhìn thấy tấm bảng được dựng thẳng ở bên ngoài thì toàn thân hắn đều choáng váng!
"Đồ Mãng!"
"Ngươi tự mình cảm ngộ thần thông ở trong Thần Thông Mao Ốc, đã vi phạm quy định của chủ nhân!"
"Mà ta thân là người thủ hộ Thần Thông Mao Ốc, bây giờ ta nhất định phải thực hiện chức trách của ta!"
"Cho nên, quyết đấu đi!"
Nhìn Đồ Mãng đang đứng đối diện mình đã hoàn toàn choáng váng, Diệp Tiểu Cước cực kỳ hưng phấn hô to lên.
Cái gì!
Ta không biết có quy định này!
Thần mẹ nó quyết đấu, ta thấy là ngươi đang cố ý chơi ta thì đúng hơn!
Đồ Mãng cảm thấy mình không thể để cho mình bị oan uổng như vậy, sau đó quay qua nhìn Diệp Tiểu Cước vội vàng nói: "Tiểu Cước đại nhân, mới nãy chính là ngươi kêu ta đi vào trong đó cảm ngộ thần thông!"
"Trò cười!"
"Ta kêu ngươi đi vào trong đó cảm ngộ thần thông thì ngươi lập tức đi vào trong đó cảm ngộ thần thông, nếu như ta kêu ngươi đi chết thì có phải ngươi cũng đi chết hay không!"
"Ta chỉ nói đùa thôi nhưng ai mà ngờ được ngươi lại tưởng là thật!"
"Đừng nói nhảm, quyết đấu đi!"
"Ngươi yên tâm, ta sẽ nhẹ tay với ngươi một chút!"
Nói xong, Diệp Tiểu Cước lập tức ma quyền sát chưởng đi tới chỗ Đồ Mãng, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
"Mẹ nó!"
"Không thể chơi người ta như vậy!"
"Ta vừa mới bị đánh một trận ở dưới, bây giờ vừa mới trở về thì lại bị đánh một trận nữa?"
"Sao số của ta lại thảm như vậy!"
Lúc này Đồ Mãng đã hoàn toàn hiểu được đối phương chỉ muốn tìm một cái lí do hợp lí để đánh hắn một trận, phát tiết tâm tình của mình một chút mà thôi!
"Ngươi, ngươi không được qua đây!"
"Là ngươi lừa ta, nếu như ngươi dám động thủ với ta thì ta sẽ hô lên đó!"
Nhìn Diệp Tiểu Cước đang từng bước từng bước đi tới chỗ mình, Đồ Mãng muốn làm ra chút giãy giụa cuối cùng!
"Hô đi!"
"Ngươi hô lớn lên đi, cho dù ngươi có kêu tới nát cuốn họng cũng không có ai tới đây cứu ngươi đâu!"
"Bây giờ tất cả người trong Thánh Địa đều đã đi hết rồi, bây giờ chỗ này chỉ còn lại có hai người chúng ta, ngươi cứ hô thoải mái đi!"
Nghe được Đồ Mãng đưa ra một cái uy hiếp buồn cười như vậy, Diệp Tiểu Cước cũng cười to lên tiếng nói.
Song Long Môn!
"Tất cả mọi người chú ý!"
"Chờ Thánh Chủ và bát đại Thái Thượng trưởng lão thăm dò được vị trí của Tiên Thảo Viên, kho Tiên Khí, bảo khố của Song Long Môn thì các ngươi lập tức xếp thành một hàng dài kết nối những chỗ này lại với nhau sau đó cướp lấy bảo vật và dùng phương thức chuyền tay từng người từng người đưa đến chỗ này!"
"Nếu như gặp được người của Song Long Môn thì các ngươi phải tranh thủ nhường đường cho đối phương, tuyệt đối không thể để cho bọn họ đụng trúng các ngươi nếu không thì chúng ta sẽ bị bại lộ!"
"Bao tải đều đặt ở trong tay người đứng đầu hàng, sau khi đổ đầy thì lập tức dán một tấm ẩn nấp tiên lục lên trên đó, cái thứ đồ chơi này chúng ta còn rất nhiều, các ngươi tuyệt đối đừng có tiếc của không nỡ dùng!"
Lúc này, Diệp Phong cũng lớn tiếng nhắc nhở vạn tên đệ tử Thánh Địa!
"Mẹ nó!"
"Mặc dù biết xung quanh đều là đệ tử Thánh Địa nhưng mẹ nó bây giờ ta không nhìn thấy một người nào, lại đứng ở đây hô to gọi nhỏ như vậy thì ta luôn cảm thấy mình giống như là một con hát!"
Nhìn xem bốn phía trống rỗng, Diệp Phong cũng nở một nụ cười khổ, cảm giác này khiến cho hắn thấy rất khó chịu!
Một lát sau!
"Chủ nhân!"
"Hộ môn đại trận của Song Long Môn đã bị phá giải, những trận pháp phòng ngự ở những chỗ như Tiên Thảo Viên, kho Tiên Khí cũng đã bị ta phá giải hết, bây giờ chúng ta có thể di chuyển bất cứ lúc nào!"
"Nhưng mà rất có thể đồ đạc của bọn họ không thể nhét đầy được chín vạn cái bao tải, vậy bây giờ những ẩn nấp phù lục còn lại nên xử lý như thế nào?"
Lúc này, giọng nói của Diệp Tiểu Bạch bỗng nhiên vang lên bên tai Diệp Phong.
"Đợi lát nữa sẽ kiểm tra xem còn lại bao nhiêu!"
"Nếu như còn dư lại rất nhiều thì tiếp tục sử dụng ẩn nấp tiên lục lên trên người của các đệ tử của Song Long Môn!"
"Sau đó để cho một vài trưởng lão của Thánh Địa xuất thủ, để cho bọn họ biết được là Thánh Địa chúng ta đã giết tới nơi, hơn nữa tất cả người của chúng ta đều đang ở trong trạng thái ẩn thân, chờ sau khi bọn họ tự đánh lẫn nhau thì chúng ta có thể rời khỏi đây!"
Nghe được Diệp Tiểu Bạch hỏi thăm, Diệp Phong cũng nói thẳng ra ý nghĩ của mình!
Dù sao, ẩn nấp tiên lục chắc chắn phải dùng hết toàn bộ mới được, hơn nữa bây giờ dùng ở trên người các đệ tử của Song Long Môn, cũng không phải là để cho bọn họ đi ám sát, đi ăn cắp bảo vật hay đi nhìn trộm cái gì đó mà chỉ đơn giản là để cho bọn họ hưởng thụ một chút lực lượng của tiên lục đẳng cấp cao là như thế nào mà thôi, cái này không thể nói là dùng đúng tác dụng được, về phần bọn họ tự đánh lẫn nhau thì chuyện này có liên quan mẹ gì tới Diệp Phong!
Mà Hồ Lỵ vừa mới đi tới đây thì nghe được ý nghĩ này của Diệp Phong, sau đó trong mắt của nàng cũng lóe lên vẻ hoảng sợ!
Đây là ý tưởng mà một tên bại gia tử có thể nghĩ ra được hay sao?
Trước đó đã nói là sẽ không giết địch, kết quả bây giờ lại muốn để cho bọn họ tự đánh lẫn nhau trước khi rời khỏi đây?
Làm xong chuyện phất ống tay áo ra đi, không dính một giọt máu tươi nào?
Nàng không dám tưởng tượng nếu như thần hào phá của như Diệp Phong là kẻ địch của bọn họ thì rất có thể khi tất cả mọi người trong Thánh Địa của bọn họ chết cũng sẽ không biết là mình chết như thế nào!