Chương 456 Diệp thiếu, ta muốn luận bàn với người hộ đạo của ngươi một chút
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Hồng Lão Lục tâm tính sập, trong lòng thì điên cuồng chửi bậy: "Ta chỉ muốn dẫn ngươi vào nghề để hưởng thụ cảm giác vui sướng khi đi lừa gạt một chút thôi, nhưng mà bây giờ ngươi lại muốn rèn luyện năng lực phản ứng của ta, mẹ nó, ngươi là ma quỷ có đúng không!"
"Hồng lão!"
"Bây giờ chúng ta nói chuyện chính!"
"Hôm nay ngươi ta gặp nhau cũng coi như là có duyên, cho nên ta muốn dẫn ngươi về Thánh Địa, để ngươi trở thành một tên đệ tử của Tinh Hồn Phong ta!"
Lúc này, Diệp Phong nhìn Hồng Lão Lục vẻ mặt thành thật tiếp tục lên tiếng nói.
???
Mẹ nó, gặp nhau cũng là có duyên?
Đầu tiên là ngươi khiến cho ta không còn cảm thấy vui sướng nữa, bây giờ lại dùng Dao Bãi Thạch vô cùng trân quý này để tra tấn ta, ngươi nói cái này gọi là gặp nhau cũng là có duyên?
Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Diệp Phong, Hồng Lão Lục cũng biết được một chuyện, đó chính là không cần biết thế lực sau lưng Diệp Phong có khủng bố đến mức nào thì hắn cũng tuyệt đối không thể đi, nếu đi thì sợ là sớm muộn gì thì hắn cũng chết ở trong Dao Bãi Thạch!
"Diệp thiếu!"
"Ngươi có thể để mắt tới lão Lục ta, đó là may mắn của lão Lục ta, nhưng ta tự do tự tại đã quen rồi, chỉ sợ..."
Không đợi Hồng Lão Lục nói xong, Diệp Phong trực tiếp ngắt lời nói: "Chỉ cần ngươi theo ta về Thánh Địa, ta phụ trách cung cấp cho ngươi Ngộ Kiếm Thạch ẩn chứa thất cảnh, bát cảnh, cửu cảnh và thập cảnh Hoàng Tuyền Kiếm Ý!"
"Cái này..."
Nghe nói như thế, trên mặt Hồng Lão Lục cũng toát ra vẻ xoắn xuýt, nhưng nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ không ngừng bị Dao Bãi Thạch tra tấn, thậm chí nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ bị Dao Bãi Thạch chơi chết, hắn trực tiếp cắn răng cự tuyệt: "Diệp thiếu, ta không thể theo ngươi về Thánh Địa, ta vẫn thích cuộc sống tự do hơn!"
Hả?
Nghe được Hồng Lão Lục trả lời mình như vậy thì Diệp Phong cũng sững sờ, phá của đại pháp trăm thử trăm linh bây giờ lại thất bại?
"Hệ thống, sử dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ cuối cùng hôm nay, tra xem tài nguyên tu luyện mà Hồng Lão Lục này thiếu nhất là cái gì!"
Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng nhếch miệng lên, nở một nụ cười méo xệch, nếu như đối phương cự tuyệt thì chứng tỏ là những thứ mà mình cho chưa đủ nhiều!
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, Hồng Lão Lục thiếu nhất chính là Hoàng Tuyền Bỉ Ngạn Hoa dùng để tu luyện thần thông Hoàng Tuyền Chi Lộ, thần thông đó là chỗ dựa lớn nhất để cho hắn độ Thiên Đạo lôi kiếp, sở dĩ hắn vẫn luôn không có nghênh đón đạo Thiên Đạo lôi kiếp thứ nhất chính là vì thiếu Hoàng Tuyền Bỉ Ngạn Hoa, do đó không thể nào tiếp tục tu luyện tăng thần thông lên!"
Không lâu sau, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Diệp Phong.
"Diệp thiếu!"
"Nếu như không có chuyện gì thì ta có thể đi trước hay không?"
Lúc này, nhìn thấy trên mặt Diệp Phong nở một nụ cười quái dị, Hồng Lão Lục cảm thấy bất an khó hiểu, dứt khoát trực tiếp hỏi thăm, bây giờ hắn chỉ muốn cách Diệp Phong ma quỷ này xa một chút.
"Ai!"
"Xem ra chúng ta hữu duyên vô phận!"
"Đã như vậy thì Hồng lão rời khỏi đây đi!"
Nói xong, nhìn thấy Hồng Lão Lục mang theo vẻ kích động đi đến cửa lớn tiên đạo tràng, khi đối phương sắp bước ra khỏi cửa phòng thì Diệp Phong bỗng nhiên nói ra: "Vừa khéo trong tay có một ít Hoàng Tuyền Bỉ Ngạn Hoa, dù sao giữ lại cũng vô dụng, thôi thi đem ra cho chó ăn đi!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, bước chân phải sắp đạp ra khỏi cửa phòng của Hồng Lão Lục cũng trực tiếp ngừng ở giữa không trung!
"Ma quỷ!"
"Cái tên này chính là ma quỷ!"
"Hoặc là không xuất thủ, xuất thủ thì đánh thẳng vào điểm yếu của người ta, mẹ nó, ai mà chịu nổi chứ!"
Mặc dù Hoàng Tuyền Bỉ Ngạn Hoa cực kỳ hi hữu nhưng Diệp Phong là một tên bại gia tử xem một ngàn khối thất cảnh Ngộ Kiếm Thạch làm Dao Bãi Thạch chơi, người khác nói trong tay có hắn không tin nhưng Diệp Phong nói trong tay có thì hắn có muốn không tin cũng không được!
Về phần nói lấy ra cho chó ăn, chuyện này Hồng Lão Lục lại không tin, bởi vì Hoàng Tuyền Bỉ Ngạn Hoa trân quý hơn thất cảnh Ngộ Kiếm Thạch rất nhiều, cho dù là bại gia tử thì cũng không thể nào phá của đến phát rồ như vậy được!
"Ồ!"
"Hồng lão, không phải ngươi đã đi rồi sao, sao bây giờ lại trở lại?"
Nhìn thấy Hồng Lão Lục đi mà quay lại, Diệp Phong cũng ra vẻ nghi ngờ hỏi thăm.
"Diệp thiếu!"
"Mới nãy là lão Lục ta có chút không biết điều!"
"Tự do tự tại mấy ngàn năm, ta cảm thấy đã đến lúc ta nên thay đổi phương thức sống!"
Hồng Lão Lục mặt lộ vẻ lúng túng giải thích.
Một lát sau!
"Diệp thiếu!"
"Ngươi nói ngươi là Thái Thượng trưởng lão của Tinh Hồn Thánh Địa?"
"Ngươi nói Thánh Chủ Thánh Địa chúng ta có tu vi kinh khủng là Nhân Tiên Cảnh Nhất Trọng?"
"Ngươi nói Thánh Địa không tính Tiên thú, Thái Thượng trưởng lão mạnh nhất có thực lực mạnh mẽ Tiên Đế cảnh thất trọng?"
Lúc này, sau khi nghe Diệp Phong nói xong một chút tình huống có liên quan tới Tinh Hồn Thánh Địa, biểu cảm trên mặt Hồng Lão Lục như không thể tin vào tai của mình, đã nói là thế lực kinh khủng mà?
"Diệp thiếu!"
"Ta muốn luận bàn với người hộ đạo của ngươi một chút không biết có thuận tiện hay không?"
Hồng Lão Lục cảm thấy Tinh Hồn Thánh Địa này tuyệt đối không phải thế lực chân chính sau lưng Diệp Phong, cho nên hắn muốn thăm dò ra một chút tình huống từ trên người người hộ đạo của Diệp Phong!
Dù sao, mấy ngàn năm hắn đều sống cuộc sống tự do tự tại, bây giờ đã chuẩn bị gia nhập thế lực, tối thiểu phải biết được một chút tình huống thật sự của cái thế lực này mới được!
Hả?
Nhưng mà, nghe nói như vậy thì Diệp Phong lại khẽ nhíu mày nói: "Hồng lão, ngươi thật sự muốn luận bàn với người hộ đạo bên cạnh ta?"
"Không sai!"
"Cũng không biết là có thuận tiện hay không?"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm như vậy, Hồng Lão Lục cũng đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Thuận tiện thì cũng thuận tiện đó!"