Chương 497 Nó vẫn còn là con nít, cho nên các ngươi tuyệt đối không thể buông tha cho nó
Ta, Chư Thiên Vạn Giới đệ nhất Chiến Lang, cướp đoạt bảo vật công kích chiến lang!"
"Ta, Chư Thiên Vạn Giới đệ nhất Hãn Phỉ Long, cướp đoạt bảo vật thu hoạch rồng!"
Phệ Huyết Đường Lang và Tiểu Thương Long nghe được tiếng la của tiểu hoàng cẩu sau đó trên mặt cũng lộ vẻ hưng phấn cùng nhau hô to lên!
???
Thủ lĩnh chó?
Công kích chiến lang?
Thu hoạch rồng?
Mẹ nó, các người tự thêm phần diễn cho mình đã thêm đến mức phát rồ như vậy rồi sao?
Nhìn ba thú một chó một lang một long trước mặt, Diệp Phong muốn điên rồi, mẹ nó, đều là cái gì với cái gì!
Một lát sau!
"Thú vị lắm!"
"Mặc dù là do bọn họ tự suy diễn ra, nhưng kết quả này lại cực kỳ thú vị!"
"Trước đó ta còn đang suy nghĩ tương lai Phệ Huyết Đường Lang nên phát triển theo phương hướng nào, nếu nó đã muốn trở thành Chư Thiên Vạn Giới đệ nhất Chiến Lang, vậy thì quyết định bồi dưỡng nó theo phương hướng này đi!"
Khi tiểu hoàng cẩu kể lại một lần tất cả những gì mà bọn nó tự suy diễn ra, Diệp Phong cũng cảm thấy hứng thú.
"Chủ nhân!"
"Khi nào chúng ta mới có thể đi ra ngoài làm phiếu đầu tiên?"
Lúc này, tiểu hoàng cẩu cũng mang theo thần sắc mong đợi nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.
"Không nóng nảy!"
"Các ngươi có thể luyện tay với bát đại tiên phong còn lại của Thánh Địa trước một chút!"
"Chờ thực lực của toàn bộ các ngươi đều đột phá đến Tiên Vương Cảnh thì có thể ra ngoài làm phiếu thứ nhất, dù sao nếu như không có thực lực thì sao các ngươi có thể cướp được đồ chứ."
"Được rồi, các ngươi đi về trước đi, qua một thời gian ngắn nữa thì ta sẽ để cho Tiểu Kiếm đến chỉ đạo các ngươi tu luyện!"
Nói xong, Diệp Phong cười rời khỏi chỗ ở, trực tiếp đi đến chỗ Thần Thông Mao Ốc.
"Cẩu ca!"
"Lang ca!"
"Tại sao thân thể của các ngươi lại rung lên?"
Sau khi Diệp Phong rời khỏi đây, phát hiện thân thể tiểu hoàng cẩu và Phệ Huyết Đường Lang đều đang kịch liệt run rẩy, Tiểu Thương Long cũng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi thăm.
"Long đệ, ngươi còn nhỏ, ngươi hoàn toàn không biết được cái gì gọi là sợ hãi!"
"Nhưng mà chờ khi người điên kia tới thì ngươi sẽ biết cái gì gọi là sợ hãi, muốn mạnh lên thì chúng ta phải bị hắn đánh đập!"
Nghe được Tiểu Thương Long hỏi thăm, tiểu hoàng cẩu cũng cười khổ giải thích.
"Vậy ta không cần!"
"Ta chỉ cần hấp thu lực lượng từ Minh Long Tử Tinh Thạch thì có thể không ngừng mạnh lên, hoàn toàn không cần phải bị hắn đánh đập!"
"Hai vị ca ca, xem ra ta chỉ có thể để cho các ngươi tự mình gánh chịu nỗi sợ hãi này!"
Nói xong, Tiểu Thương Long cười đi ra khỏi nơi ở của Diệp Phong.
"Cẩu ca!"
"Ngươi tuyệt đối không nên tức giận, nó vẫn còn là con nít!"
"Cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó!"
Nhìn thấy Tiểu Thương Long rời đi, Phệ Huyết Đường Lang cũng vội vàng nói ra ý nghĩ của mình, dù sao, hai vị ca ca đều phải chịu tội, sao lão tiểu chỉ lo thân mình được!
"Lang đệ!"
"Ngươi nói như vậy mà cũng nói được, nó vẫn còn là con nít, có rất nhiều thứ nó vẫn chưa hiểu!"
"Nhưng chủ nhân giao nó cho chúng ta, vậy thì chúng ta phải chịu trách nhiệm với nó!"
"Đầu tiên, phải dạy cho nó biết cái gì là xã hội hiểm ác, đến lúc đó để nó làm bồi luyện cho hai anh em chúng ta đi!"
Nghe được Phệ Huyết Đường Lang nói như vậy, tiểu hoàng cẩu cũng một mặt cười xấu xa nói ra ý nghĩ của mình!
...
Trước Thần Thông Mao Ốc!
"Đánh mạnh hơn chút nữa đi!"
"Tiểu Cước đại nhân, dùng sức mạnh hơn một chút nữa đi, ta vẫn còn chịu được!"
Theo giọng nói của Cung Phong không ngừng vang lên, Diệp Tiểu Cước đang điên cuồng đánh đập đã sắp muốn điên rồi, chủ yếu là đối phương làm như vậy hắn hoàn toàn không cảm nhận được một chút xíu vui sướng nào khi trừng phạt người khác!
"Cao thủ!"
"Lão đầu tử này mẹ nó là cao thủ!"
Đồ Mãng đang đứng ở bên cạnh thấy cảnh này thì trên mặt cũng lóe lên vẻ cực kỳ khiếp sợ, bởi vì hắn phát hiện Diệp Tiểu Cước đã dần dần đã mất đi hứng thú trừng trị đối phương!
"Học được!"
"Chiêu này ta học được!"
"Mặc dù bị hố nhưng cũng may là Cung lão bị trừng phạt trước, có thể nói hẳn chính là ngọn đèn chỉ đường cho ta!"
Một bên khác, Chu Khải đang lo lắng đề phòng chờ tới lượt mình bị trừng phạt, lúc này sắc mặt hắn vui mừng, bởi vì hắn hoàn toàn có thể phục chế lại!
"Cung Phong, ngươi xuống đây đi!"
"Chu Khải, ngươi đi lên!"
Lúc này, Diệp Tiểu Cước mất đi hào hứng trực tiếp lên tiếng nói với hai người.
Rất nhanh!
Khi Chu Khải ôm vào tấm bảng gỗ, hắn cực kỳ phách lối nâng hai cái mông lên, vẻ mặt không thèm quan tâm hô lớn: "Tiểu Cước đại nhân, dùng sức, dùng sức hơn nữa, dùng thật nhiều sức, ngươi cứ việc dùng sức, ta chịu được!"
Hả?
Chu Khải đang hô hào nhìn thấy Diệp Tiểu Cước bỗng nhiên đi đến nơi xa thì trên mặt cũng lộ vẻ không hiểu.
"Đồ ca!"
"Tiểu Cước đại nhân đi làm cái gì rồi?"
Mang theo nghi hoặc, Chu Khải cũng nhìn về phía Đồ Mãng hỏi thăm.
"Ta không biết!"
Nghe được Chu Khải hỏi thăm, Đồ Mãng cũng cực kỳ không hiểu trả lời.
Một lát sau!
Khi Đồ Mãng, Cung Phong và Chu Khải nhìn thấy Diệp Tiểu Cước ở xa xa kéo lấy một sợi dây cỏ thật dài đi về tới, mặc dù không biết là đối phương muốn làm gì nhưng ba người vẫn cảm thấy có chút bất an khó hiểu!
"Ở chỗ đó ta sắp nín đến ra cái rắm rồi!"
"Bây giờ vất vả lắm mới tìm được một chút xíu niềm vui sướng, các người ai cũng đừng hòng cướp đoạt niềm vui sướng của ta!"
Lúc này, Diệp Tiểu Cước kéo lấy dây cỏ đi về tới, trên mặt lóe lên vẻ đăm chiêu!
...
"Tiểu Cước đại nhân!"
"Ngươi, ngươi dùng dây thừng cỏ này buộc ta chung với tấm bảng gỗ này là muốn làm cái gì?"
Nhìn thấy Diệp Tiểu Cước dùng dây cỏ trói mình và tấm bảng gỗ lại với nhau, Chu Khải luống cuống, mặc dù không biết đối phương muốn làm gì nhưng mà bây giờ hắn rất luống cuống!
Bành!