← Quay lại trang sách

Chương 526 Ta không đi ra, ta chỉ định đóng cửa phòng lại (2)

Ta tên là Sở Tâm Nguyệt, chính là Băng Nguyệt Thần Vương ở thần giới!"

"Nơi này chỉ là một sợi thần thức của ta, chỉ vì tìm kiếm một người hữu duyên!"

"Ngươi có muốn mạnh lên?"

"Ngươi có muốn thay đổi vận mệnh của mình?"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm, Sở Tâm Nguyệt cũng trực tiếp biểu lộ thân phận, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Cái giá lớn mà ta phải bỏ ra cũng không uổng phí, nếu để cho Diệp thiếu biết ta dựa vào sự cố gắng của mình để sáng tạo ra một cơ hội gặp mặt Lạc Thiên Tuyết, hơn nữa còn trực tiếp mở ra kế hoạch cứu vớt sư tôn lười biếng, như vậy không biết là hắn có thể vui vẻ sau đó cho Diệp Nhất đi qua chơi với ta mấy ngày hay không!"

...

"Chuyện gì xảy ra?"

"Thay quần áo mà cũng lâu như vậy sao?"

Đợi đã lâu, Diệp Phong cũng hơi nghi hoặc một chút, xoay người nhìn Lạc Thiên Tuyết.

Ừng ực!

Khi Diệp Phong nhìn thấy siêu cấp phúc lợi này thì cũng khiến cho hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái!

"Biến thái!"

Chú ý tới ánh mắt tràn đầy tính xâm lược của Diệp Phong, Lạc Thiên Tuyết cũng sắc mặt đỏ bừng lầm bầm một tiếng, sau đó vội vàng mặc tiên bào ở bên cạnh vào.

"Đồ nhi!"

"Chúng ta rời khỏi Thiên Đạo Chiến Trường đi!"

Mặc tiên bào vào, sau đó Lạc Thiên Tuyết lại trở nên nghiêm túc nói.

"Ừm?"

"Sư tôn, chúng ta mới đến Thiên Đạo Chiến Trường, gấp gáp rời đi như vậy làm gì, chơi nhiều một thời gian cũng tốt mà!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, Diệp Phong lại mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi thăm, bây giờ hắn cũng không muốn rời khỏi Thiên Đạo Chiến Trường, phúc lợi đã có, vậy trò chơi nhỏ còn xa sao?

"Đồ nhi!"

"Tâm ý của ta hai ngày này hẳn là ngươi có thể cảm nhận được!"

"Nhưng ta không muốn tiếp tục làm một phế vật bên cạnh ngươi, cho nên ta muốn bắt đầu cố gắng tu luyện!"

"Ta sẽ cố gắng đuổi kịp bước chân của ngươi!"

Nói xong, Lạc Thiên Tuyết trực tiếp rời khỏi Thiên Đạo Chiến Trường!

???

Tình huống như thế nào?

Vừa rồi còn rất tốt, sao thay bộ quần áo mà sư tôn như biến thành người khác!

"Chủ nhân!"

"Sở Tâm Nguyệt truyền tin tức đến, nói nàng đã cầm xuống chủ mẫu, kế hoạch cứu vớt sư tôn lười biếng đã chính thức mở ra!"

Ngay lúc Diệp Phong nghi hoặc không hiểu thì Diệp Nhất từ vết nứt không gian đi ra, sau đó tranh thủ nói ra tin tức này.

"Thứ đồ gì?"

"Mẹ nó, nàng cầm xuống sư tôn ta từ khi nào hả?"

"Hơn nữa bây giờ tình huống đã không giống như vậy nữa, không cần mở ra kế hoạch cứu vớt sư tôn lười biếng!"

Nghe được Diệp Nhất nói như vậy, Diệp Phong cả người đều muốn điên rồi, nghĩ đến mình chế định ra kế hoạch cứu vớt sư tôn lười biếng, hắn bỗng nhiên cảm thấy hình như mình đã đào sẵn một cái hố cho mình nhảy xuống!

"Chủ nhân!"

"Đã xảy ra chuyện gì hay sao?"

"Vừa mới nãy Sở Tâm Nguyệt nói với ta là nàng ở trên thần giới tốn một cái giá lớn để tìm người tính được chủ mẫu sẽ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn sẽ mua một cái lệnh bài vô dụng trong lúc đi dạo, cho nên nàng cũng tiêu hao một món bí bảo cực kỳ trân quý nên nàng mới có thể hòa tan được một sợi thần thức của mình vào bên trong cái lệnh bài đó!"

"Ngay lúc mới nãy, nàng thông qua ba tấc miệng lưỡi dẻo quẹo của mình mà đã thành công lắc lư được chủ mẫu!"

Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Phong lúc này, Diệp Nhất mặc dù không hiểu nhưng vẫn nói hết tình huống cụ thể ra một lần.

"Mẹ nó!"

"Ta biết ngay mà, sư tôn chỉ thay một bộ quần áo thôi mà tại sao lại tốn nhiều thời gian như vậy, hóa ra nàng dùng hơn phân nửa thời gian để nghe Sở Tâm Nguyệt đó lắc lư!"

Nghe được Diệp Nhất nói như vậy, Diệp Phong đã không biết nên nói cái gì cho phải nữa, vốn cho rằng nhìn thấy phúc lợi là cuộc sống hạnh phúc sẽ bắt đầu, ai mà ngờ được là cuộc sống hạnh phúc còn mẹ nó chưa có bắt đầu thì mẹ nó đã bị người khác lắc lư đi hết rồi!

Hô!

Hít một hơi thật sâu, lúc này Diệp Phong mới nhìn về phía Diệp Nhất, lên tiếng hỏi: "Vậy Sở Tâm Nguyệt đó còn nói cái gì nữa hay không?"

"Nàng... nàng nói chuyện này nàng cảm thấy nàng đã làm được cực kỳ hoàn mỹ, nếu có thể khiến cho chủ nhân cảm thấy hài lòng thì hãy để cho ta đi qua đó với nàng vài ngày."

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm như vậy, Diệp Nhất cũng thần sắc lúng túng lên tiếng trả lời lần nữa.

"Hoàn mỹ?"

"Hài lòng?"

"Còn muốn ngươi đi qua đó với nàng vài ngày?"

Sau khi nghe được Diệp Nhất trả lời như vậy, Diệp Phong cũng rơi vào trầm tư!

Mặc dù Sở Tâm Nguyệt này làm hỏng mất cuộc sống hạnh phúc của ta!

Nhưng nàng cũng không biết tình huống bên này, hơn nữa nàng cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao cho nàng rất tốt, chuyện này không thể trách nàng được, chỉ có thể trách ta không có kịp thời thông báo cho nàng mà thôi.

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp nói với Diệp Nhất: "Đi tìm nàng chơi vài ngày đi, cứ nói là chuyện này làm ta rất hài lòng, kêu nàng cố gắng chỉ đạo sư tôn ta tu luyện!"

Một lát sau!

Sau khi Diệp Nhất rời đi, theo một khe hở không gian xuất hiện, một thành viên của quân dự bị đội hộ vệ bại gia người mặc kim giáp cũng đi từ bên trong đó ra.

"Thuộc hạ bái kiến chủ nhân!"

Sau khi kim giáp nam tử đi ra, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong.

"Ngươi được Diệp Nhất đề cử, ta nghĩ hẳn là năng lực làm việc của ngươi cũng sẽ không quá kém!"

"Ta mua chín tòa Bát Phương Thành, ngươi phụ trách suất lĩnh kim giáp quân hộ vệ tiếp quản toàn bộ chín tòa thành trấn này, đồng thời toàn bộ đều đặt tên là Phá Của Thành, còn sẽ quản lý như thế nào thì cứ làm theo ý của các ngươi là được!"

"Ngươi có thể tuyển ra chín thành chủ, mà ngươi chỉ cần trực tiếp phụ trách quản lý chín thành chủ này là được rồi, bất kỳ một tòa Phá Của Thành nào xảy ra vấn đề thì ta đều sẽ tìm ngươi để tính sổ!"

"Đây là một cơ hội để khảo nghiệm năng lực làm việc của ngươi, từ giờ trở đi, ngươi gọi là Diệp Nhị đi, nhưng nếu như sau đó ta phát hiện năng lực làm việc của ngươi không được thì ta sẽ thu cái tên này lại!"