← Quay lại trang sách

Chương 532 Cái gì, ngươi muốn giúp ta xỏ?

Mà Vũ Phong đang đứng bên cạnh nghe được ba chữ Phệ Hồn Cổ thì trên mặt cũng tỏ vẻ giật mình, bởi vì Phệ Hồn Cổ đã biến mất trăm vạn năm, không nói khoa trương một chút nào, phóng nhãn toàn bộ thượng giới, chỉ sợ chín mươi phần trăm Tiên Trùng Sư đều chưa nghe nói qua Phệ Hồn Cổ!

"Vũ Lang tiền bối!"

"Thấy phản ứng của ngươi như vậy thì hẳn là biết một chút tình huống có liên quan đến Phệ Hồn Cổ."

"Ta chỉ muốn hỏi một việc!"

"Đó chính là Phệ Hồn Cổ ăn ngon không?"

Nhìn trên mặt Vũ Lang tràn đầy vẻ chấn kinh, Diệp Phong cũng trực tiếp hỏi thăm.

???

Phệ Hồn Cổ, Tiên Trùng thần bí biến mất trăm vạn năm!

Ngươi không hỏi vì sao Phệ Hồn Cổ biến mất!

Ngươi không hỏi đặc tính của Phệ Hồn Cổ!

Ngược lại mẹ nó hỏi Phệ Hồn Cổ ăn ngon không?

Đây là câu hỏi mà người bình thường có thể hỏi ra được hay sao?

Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, Vũ Lang trực tiếp mộng bức!

"Ta từng đọc được tình huống này một bản bí điển Tiên Trùng không trọn vẹn, căn cứ ghi chép trên đó, Phệ Hồn Cổ có thể ăn, hơn nữa hương vị còn cực kỳ ngon!"

"Nhưng đó cũng chỉ là ghi chép, hơn nữa Phệ Hồn Cổ đã biến mất trăm vạn năm, hoàn toàn không thể kiểm chứng tình huống này là thật hay là giả!"

Mặc dù không thể nào hiểu được ý nghĩ của Diệp Phong nhưng Vũ Lang vẫn nói ra tình huống mình biết.

Hả?

Vừa mới nói xong, Vũ Lang lại nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên lấy ra một cái đại đỉnh, chuyện này khiến cho hắn mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi: "Diệp thiếu, ngươi cầm lô đỉnh dùng luyện đan ra làm cái gì?"

"Nướng trùng!"

"Hôm nay xem như hai người các ngươi hôm nay có lộc ăn!"

"Trong tay của ta vừa khéo có một vạn con Phệ Hồn Cổ, hôm nay ba người chúng ta không no không về!"

Nghe được Vũ Lang hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng cười lớn giải thích rõ.

Choáng váng!

Nghe được Diệp Phong trả lời như vậy, cho dù là Vũ Lang hay là Vũ Phong, hai người đều trực tiếp ngốc ngay tại chỗ!

Bọn họ không thể tin được là trong tay Diệp Phong lại có Phệ Hồn Cổ đã biến mất trăm vạn năm, hơn nữa còn là một vạn con!

Mà bọn họ càng thêm không thể tin được chính là đối phương lại muốn nướng ăn hết một vạn con Phệ Hồn Cổ này!

Nhưng sau khi thấy Diệp Phong xuất ra từng con Phệ Hồn Cổ trên thân bị trói một tầng tơ vàng, hai người đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức kích động toàn bộ thân thể đều run rẩy lên, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới trong lúc sinh thời bọn họ có may mắn có thể nhìn thấy Tiên Trùngthần bí đã biến mất trăm vạn năm này!

"Diệp thiếu!"

"Ngươi, không phải ngươi chuẩn bị nướng chúng nó ăn thật chứ!"

"Không bằng ngươi ra cái giá, Tiên Trùng Cốc ta nguyện trả bất cứ giá nào để mua lại một vạn con Phệ Hồn Cổ này!"

Nhìn thấy Diệp Phong lấy toàn bộ một vạn con Phệ Hồn Cổ ra, lại bắt đầu lấy từ trong tiên giới ra một thanh lại một thanh sắt, chuyện này khiến cho Vũ Phong cực kỳ bất an nói ra ý nghĩ của mình!

"Cái gì?"

"Ngươi muốn giúp ta xỏ?"

"Vũ thiếu, vậy chuyện xỏ mấy cái này giao cho ngươi đi!"

Sau khi nghe được Vũ Phong đề nghị như thế, Diệp Phong lại giả bộ hồ đồ lên tiếng nói.

???

Mẹ nó, ai nói muốn xỏ giúp ngươi?

Đây chính là Tiên Trùng thần bí Phệ Hồn Cổ, nếu là xỏ chúng nó lên thanh sắt, vậy có thể nói chính là xuyên vào ngươi bọn chúng, đau trong lòng ta!

"Vũ thiếu, ta cũng sẽ không để ngươi giúp không, chỉ cần ngươi giúp ta xỏ xong những Phệ Hồn Cổ này, xong chuyện ta sẽ cho ngươi mười con Phệ Hồn Cổ xem như công tác phí!"

Đang lúc Vũ Phong chuẩn bị thuyết phục thêm một lần nữa, Diệp Phong lại nói thêm một câu nữa.

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Vũ Phong toát ra vẻ vô cùng kích động, nhưng Vũ Lang đang đứng bên cạnh lại gấp!

Ba!

Đang lúc Vũ Phong chuẩn bị bắt đầu làm việc thì Vũ Lang chợt xuất hiện ở phía sau hắn, theo một cái chưởng đao rơi xuống, Vũ Phong hai mắt tối đen, trực tiếp bất tỉnh ngã xuống mặt đất!

"Ngọa tào!"

"Đây là tình huống như thế nào?"

"Bởi vì xỏ khiến cho Đại bá và chất tử tương ái tương sát?"

Nhìn thấy Vũ Lang trực tiếp đánh Vũ Phong ngất xỉu trên mặt đất, sau đó mặt lộ ý cười bắt đầu công tác xỏ, Diệp Phong bị kinh hãi thật!

"Diệp thiếu!"

"Dù sao Tiểu Phong cũng là Thiếu cốc chủ Tiên Trùng Cốc, từ nhỏ đến lớn quen sống trong nhung lụa rồi, không làm được loại chuyện khổ cực này!"

"Mà ta lại là đại bá của hắn, đương nhiên không đành lòng nhìn hắn bị tội, cho nên chuyện vừa khổ vừa mệt này để cho ta làm thay hắn đi!"

Nói đến đây, Vũ Lang cũng trưng vẻ mặt mong đợi ra nhìn về phía Diệp Phong tiếp tục nói ra: "Diệp thiếu, đến lúc đó công tác phí mười con Phệ Hồn Cổ?"

"Ai giúp ta làm xong chuyện này thì mười con Phệ Hồn Cổ đó chính là của người đó!"

Nghe được Vũ Lang hỏi như vậy, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.

Một lát sau!

"Vừa nãy là tên vương bát đản nào đánh lén ta?"

Sau khi tỉnh táo lại, lúc này Vũ Phong cũng hùng hùng hổ hổ từ mặt đất đứng lên.

???

Tình huống như thế nào?

Mẹ nó, đó không phải là chuyện của ta hay sao?

Sao bây giờ Đại bá lại làm, hơn nữa còn đã xỏ được hơn phân nữa?

Sau khi Vũ Phong nhìn thấy Vũ Lang đang vất vả cần cù công tác, đầu tiên là sững sờ, sau đó đột nhiên phản ứng lại, đi thẳng đến trước mặt Vũ Lang hô lớn: "Đại bá, ngươi làm như vậy có phải là có chút quá mức hay không!"

"Sao lại quá đáng?"

"Thân là Đại bá của ngươi, sao ta có thể nhẫn tâm nhìn ngươi làm chuyện vừa khổ vừa mệt này?"

"Vì ngươi, ta cam nguyện một mình yên lặng chống đỡ tất cả vất vả, không cần cảm kích Đại bá, đây đều là chuyện Đại bá phải làm!"

Nghe được tiếng la của Vũ Phong, Vũ Lang cũng cực kỳ không biết xấu hổ lên tiếng nói.

???

Ngươi đoạt việc của ta, ta còn phải cám ơn ngươi?

Nghe được câu trả lời cực kỳ không biết xấu hổ của Vũ Lang, Vũ Phong đã sắp bị tức khóc!

"Vũ thiếu!"

"Bên này còn có việc!"