← Quay lại trang sách

Chương 535 Diệp thiếu, Đỗ Thiên Nhất còn sống đó sao?

Ngươi để đồ trước mặt ta khi nào?

Ta chọn làm như không thấy từ khi nào?

Mặc dù ngươi là đại bá ta nhưng ngươi cũng không thể hố chất tử như thế!

Nghe được Vũ Lang nói như vậy, Vũ Phong cả người đều mộng, không chỉ có bị đánh ngất hai lần mà bây giờ còn phải bị hố một đợt nữa?

"Gia tộc lão Lục thật sung sướng!"

"Bọn họ rất biết cách chơi!"

Cách đó không xa, Diệp Phong nhìn thấy cảnh này thì trên mặt cũng không khỏi nở một nụ cười, hắn hoàn toàn không ngờ được là Vũ Lang lại mượn trạng thái hôn mê của Vũ Phong để làm bẫy!

"Phụ thân!"

"Chuyện không phải như vậy, Đại bá lừa ta!"

"Ngươi tuyệt đối không thể trúng kế của Đại bá được!"

Lúc này, Vũ Phong nhìn thấy sắc mặt phụ thân càng thêm khó coi, cũng thần sắc hốt hoảng vội vàng giải thích!

"Đúng rồi!"

"Phụ thân, ngươi không thể chỉ tin vào một mình Đại bá nói được, lúc ấy Diệp thiếu cũng nhìn thấy ta bị làm gì, ngươi có thể hỏi Diệp thiếu một chút!"

Lúc này, Vũ Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Vũ Túc vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

"Diệp thiếu!"

"Ta không tin tiểu Phong, cũng không tin lời đại ca ta nói, ta chỉ tin ngươi mà thôi!"

"Cho nên, có thể nói cho ta biết lúc đó rốt cuộc là tình huống như thế nào hay không?"

Nghe được Vũ Phong nhắc nhở, Vũ Túc cũng trực tiếp nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.

"Vũ Túc tiền bối!"

"Tình huống cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ ràng cho lắm nhưng ta chỉ nhìn thấy Vũ thiếu nằm dưới đất ngủ!"

Nghe được Vũ Túc hỏi thăm, Diệp Phong nghĩ nghĩ, quyết định đào cái bẫy này lớn thêm một chút nữa!

???

Đi ngủ?

Mẹ nó ta là hôn mê, hôn mê đó!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Phong cả người đều muốn điên rồi, hắn rất muốn hô to lên một câu với Diệp Phong: "Diệp thiếu, ngươi không giúp đỡ ta thì cũng thôi đi sao ngươi còn làm lớn chuyện thêm!"

Một lát sau!

Khi bốn người đều ăn no, Diệp Phong cất hơn chín ngàn xiên còn lại, hắn định mang về Thánh Địa, sau đó chờ sau khi đám người của Thánh Địa trở về thì sẽ đưa cho bọn họ nếm thử!

"Diệp thiếu!"

"Lần này ăn xiên nướng Phệ Hồn Cổ, tuyệt đó là món ăn ngon xa xỉ nhất cuộc đời của ta!"

"Sau này nếu như có chuyện gì cần Tiên Trùng Cốc thì ngươi cứ nói!"

Lúc này, Vũ Túc cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói.

Có thể tiện tay lấy ra một vạn con Phệ Hồn Cổ đã biến mất trăm vạn năm nướng ăn, chuyện này cũng đủ để chứng minh Diệp Phong không đơn giản, nếu như có thể giao hảo Diệp Phong thì chỉ có lợi mà không có hại cho Tiên Trùng Cốc!

"Vũ Túc tiền bối!"

"Nếu như ngươi nói như vậy thì đúng là ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút!"

Nghe được Vũ Túc nói như vậy, Diệp Phong cũng vẻ mặt thành thật lên tiếng nói.

"Nha!"

"Diệp thiếu, ngươi muốn thương lượng chuyện gì với ta?"

Vũ Túc nghe xong thì có chút tò mò hỏi thăm.

"Vũ Túc tiền bối!"

"Hẳn là Tiên Trùng Cốc các ngươi nắm không ít thành trấn trong Thiên Đạo Chiến Trường trong tay chứ!"

"Ta muốn mua từ Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường đến Đệ Cửu Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, mỗi một cái đều mua quyền quản lý một tòa thành trấn do Tiên Trùng Cốc chưởng khống!"

Lúc này Diệp Phong cũng nói thẳng ra ý nghĩ của mình.

"Cái gì?"

"Mua quyền quản lý thành trấn ở trong Thiên Đạo Chiến Trường?"

"Diệp thiếu, từ xưa đến nay, quyền quản lý thành trấn ở trong Thiên Đạo Chiến Trường đều có do tranh đoạt lẫn nhau chưa hề xuất hiện tình huống mua bán!"

"Hơn nữa, thành trấn ở trong Thiên Đạo Chiến Trường cực kỳ quan trọng đối với Tiên Trùng Cốc, không phải là một mình ta có thể quyết định được cho nên chuyện này sợ là ta không thể nào đồng ý với ngươi được!"

Sau khi nghe được ý tưởng điên cuồng này của Diệp Phong, Vũ Túc đầu tiên là sững sờ, sau đó giải thích, đồng thời cũng nói ra ý nghĩ của mình.

"Không thể mua bán?"

"Nhưng hôm qua ta còn mua được quyền quản lý chín tòa thành trấn từ trong tay Thiếu tông chủ Bát Phương Tông mà!"

Diệp Phong nghe xong thì cũng nói cho bọn họ biết hắn đã hoàn thành giao dịch với Bát Phương Tông!

"Ừm?"

"Thiếu tông chủ Bát Phương Tông bán cho ngươi quyền quản lý chín tòa thành trấn?"

"Diệp thiếu, vậy hắn bán bao nhiêu?"

Vũ Túc nghe xong cũng sững sờ, bởi vì Tiên Trùng Cốc bọn họ có quan hệ vô cùng tốt với Bát Phương Tông, cho nên hắn cũng biết Thiếu tông chủ Bát Phương Tông Đỗ Thiên Nhất, hắn cảm thấy Đỗ Thiên Nhất không hề giống loại người có thể làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy!

"Bán bao nhiêu?"

"Đó chính là một cái giá kinh thiên, ta nói ra các ngươi đừng có sợ đó!"

Nói đến đây, nhìn thấy ba người Vũ Túc, Vũ Lang và Vũ Phong đều toát ra vẻ mặt cực kỳ tò mò, lúc này Diệp Phong mới tiếp tục nói: "Hắn bán ra với cái giá kinh khủng chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch!"

???

Bầu không khí đã được khơi dậy, kết quả ngươi nói cho ta chỉ bán chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, biểu cảm trên mặt ba người như không thể tin vào tai của mình.

"Diệp thiếu!"

"Đỗ Thiên Nhất còn sống không?"

Sau khi tỉnh táo lại, Vũ Túc cũng vẻ mặt lo lắng hỏi thăm Diệp Phong.

"Ừm?"

"Vũ Túc tiền bối, ngươi biết Đỗ thiếu?"

"Hắn sống thật tốt, tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Diệp Phong nghe xong cũng có chút không rõ ràng cho lắm, nhìn Vũ Túc hỏi ngược lại.

"Như vậy mà vẫn còn sống tốt được?"

"Có phải Đỗ Tuyền Dương vẫn còn chưa biết chuyện này hay không?"

"Đúng, chắc chắn hắn còn chưa biết chuyện này, nếu không hắn tuyệt đối sẽ cầm thanh đại khảm đao dài mười mét chém chết tên bại gia tử Đỗ Thiên Nhất!"

Nghĩ đến đây, Vũ Túc cũng không khỏi nhìn về phía Vũ Phong đang đứng bên cạnh, thầm nghĩ trong lòng: "So ra thì đứa con trai này của ta vẫn còn ổn lắm!"

Mà lúc này, Vũ Phong lại bỗng nhiên đi tới một bên, sau đó lấy Truyền âm Thạch ra liên hệ Đỗ Thiên Nhất!

"Đỗ thiếu!"

"Có một Diệp thiếu tự xưng thần hào phá của, ngươi biết không?"

"Hắn nói ngươi bán quyền quản lý chín tòa Bát Phương Thành với giá chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch, là thật sao?"’