← Quay lại trang sách

Chương 611 Đại ca, thật ra thì ta chính là tông chủ của một môn phái nhỏ

Điên rồi?"

"Bá phụ điên rồi?"

"Lê Phong, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe được Lê Phong nói như vậy, Hồ Lỵ cũng một mặt mộng bức hỏi thăm.

"Không biết có một đại ca tốt từ chỗ nào chạy ra!"

"Làm phụ thân ta bây giờ há miệng một cái đại ca tốt, ngậm miệng một cái đại ca tốt, sắp rơi vào ma chướng mẹ nó luôn rồi!"

"Đáng sợ nhất là hắn không chỉ tự mình nướng Tiểu Trư Tử cho đại ca tốt đó mà còn giúp đỡ người đó tổ chức một cái giải thi đấu heo!"

"Mấy chuyện này không có một chuyện nào là chuyện bình thường hết á!"

Nghe được Hồ Lỵ hỏi thăm như vậy, Lê Phong cũng tranh thủ nói hết mọi tình huống ra!

Mộng!

Nghe Lê Phong nói xong, Hồ Lỵ càng thêm mộng, sau đó nhìn nói với Lê Phong: "Nếu không, chúng ta đi tìm bá phụ xem thử xem rốt cuộc là tình huống như thế nào!"

"Không được!"

"Ta bây giờ hoàn toàn không biết được là hắn đang ở đâu!"

Nói đến đây, Lê Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn về phía Hồ Lỵ lên tiếng đề nghị: "Nếu không, ngươi đi tìm Thiên Tuyết nhờ nàng hỗ trợ hỏi Tiểu Đường đại nhân một chút xem sao?"

"Không cần làm phiền Lạc tỷ tỷ!"

"Những gì các ngươi nói ta đều nghe được hết rồi!"

"Yên tâm đi, phụ thân của ngươi không có sao hết, không chỉ không sao mà bây giờ còn sống rất tốt!"

Khi Hồ Lỵ đưa mắt nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết ừ đang khoanh chân tu luyện ở bên cạnh thì cách đó không xa Diệp Tiểu Đường bỗng nhiên lên tiếng nói.

Hô!

Nghe được Diệp Tiểu Đường nói như vậy, Lê Phong cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng mà trong lòng vẫn nghi ngờ nghĩ: "Rốt cuộc thì đại ca tốt mà phụ thân hay nói là ai chứ?"

...

"Đại ca!"

"Tranh tài đã tiến hành được trăm trận!"

"Nhưng mà bây giờ lại xuất hiện một chút vấn đề nhỏ, mặc dù chúng ta cấm bọn họ vận dụng thần thức nhưng mà ba huynh đệ bọn họ vẫn biết rõ được tình huống của mê cung, ở phương diện trí thông minh thì bọn họ mạnh hơn ba con Tiểu Trư Tử đó nhiều lắm, khiến cho bây giờ cuộc tranh tài này đã mất đi tính công bằng!"

Lúc này, Lê Hạo Dương đi tới trước mặt Diệp Phong, cũng nói ra tình huống mà hắn vừa mới phát hiện.

"Hệ thống!"

"Gọi Tiểu Bạch tới đây một chuyến!"

Nghe được Lê Hạo Dương nói như vậy, Diệp Phong thì trực tiếp ra lệnh cho hệ thống.

Bành!

Theo một khe hở không gian xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người sau đó một bóng người bị ngã từ trong khe hở không gian đó ra ngoài!

"Tiểu Bạch!"

"Mẹ nó, ta liều mạng với ngươi!"

Tên điên cụt một tay vừa mới bò từ dưới đất dậy đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với Diệp Tiểu Bạch thì mới đột nhiên chú ý được mình đã bị Diệp Tiểu Bạch đánh ra bên ngoài!

"Chủ nhân!"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Tiểu Kiếm cũng mặt lộ vẻ cung kính nhìn về phía Diệp Phong vội vàng hô.

"Ngọa tào!"

"Đây chính là tên điên cụt một tay đã đùa bỡn ta trong lòng bàn tay!"

"Thấy dáng vẻ sưng mặt sưng mũi của hắn lúc này, rốt cuộc là ai mà có thể đánh hắn thành như vậy được!"

Mà Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của tên điên cụt một tay lúc này thì kinh hãi đến tròng mắt đều sắp trợn lòi ra ngoài, bởi vì trong lòng của nó đối phương chính là tồn tại tuyệt đối không thể chiến thắng!

"Tiểu Kiếm!"

"Không phải ngươi đang đi theo bên cạnh Cẩu Tử hay sao?"

"Sao bây giờ lại bị đánh thành như thế này rồi?"

Lúc này, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Diệp Tiểu Kiếm hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Cẩu ca bọn chúng đang ngủ đâu!"

"Cho nên ta định lặng lẽ trở về đánh Tiểu Cước một trận, nhưng ai mà ngờ được lại bị tên Tiểu Bạch phát hiện, cho nên hắn rượt theo ta đánh ta một trận!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Kiếm cũng mặt lộ vẻ lúng túng giải thích rõ.

Hả?

Lúc này, Diệp Tiểu Kiếm bỗng nhiên nhận ra khí tức của Diệp Tiểu Bạch, sau đó nhìn về phía Diệp Phong vội vàng nói: "Chủ nhân, hình như mấy người Cẩu ca tỉnh, ta đi tìm chúng nó trước!"

Nói xong, Diệp Tiểu Kiếm lập tức phóng lên tận trời, trong chớp mắt đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

"Tiểu Cước vẫn khiến cho mọi người rất là yêu thích như vậy!"

"Tiểu Kiếm đi theo mấy người Cẩu Tử bôn ba bên ngoài, vậy mà còn muốn dành chút thời gian để trở về tìm hắn một chuyến!"

Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm rời đi, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

"Chủ nhân!"

"Ngài tìm ta?"

Lúc này, khi Diệp Tiểu Bạch đi từ trong vết nứt không gian ra thì đầu tiên là nhìn một vòng tìm Diệp Tiểu Kiếm, sau khi phát hiện đối phương đã rời khỏi đây thì lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ tiếc nuối đi tới trước mặt nhưng mặt Diệp Phong hỏi thăm.

"Nhìn thấy cái mê cung cỡ nhỏ đó không?"

"Ngươi bố trí một cái trận pháp ở bên trong đó để cho những miếng đất đó có thể thay đổi vị trí bất cứ lúc nào là được!"

Nhìn thấy Diệp Tiểu Bạch đi tới trước mặt mình, Diệp Phong cũng nói thẳng ra ý nghĩ của mình.

"Thiếu gia!"

"Như vậy thì không công bằng!"

"Có thể tìm hiểu rõ được vị trí của mê cung đó là bản lĩnh của chúng ta!"

"Bây giờ ngươi đột nhiên muốn gia trì trận pháp vào bên trong đó đó chính là không công bằng đối với chúng ta!"

Thủ lĩnh đại ca đang đứng ở bên cạnh nghe được hết mọi chuyện thì cũng cố lấy dũng khí trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình với Diệp Phong.

Xoát! Xoát! Xoát!

Sau khi cầm trường kiếm trong tay chặt ba kiếm trên người của thủ lĩnh đại ca thì lúc này Diệp Phong mới nhìn về phía đối phương lên tiếng dò hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì đó?"

"Thiếu gia!"

"Ta muốn nói là vì tranh tài công bằng công chính, đúng là chúng ta cần phải gia trì thêm một cái trận pháp ở bên trong mê cung!"

"Nếu không, có thể nói chúng ta thắng nhưng không có xứng!"

Nhìn ba vết kiếm trên người, thủ lĩnh đại ca cũng cực kỳ biết điều thay đổi lý do thoái thác!

"Mẹ nó, thật là hiền từ!"

Lê Hạo Dương và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư ừ đang đứng bên cạnh nghe được đối phương nói như vậy thì cũng trăm miệng một lời cùng lên tiếng nói.

Sau nửa canh giờ!