← Quay lại trang sách

Chương 664 Lão Thiết, tìm cái gì đó, Bát ca giúp ngươi tìm

Cao tiểu thư xin tha cho ta?

Ta không cần chết?

Lúc đầu, bị đạp té xuống đất thì Thiết Dực Huyền Quy còn có chút tức giận, nhưng nghe nói như thế thì trong nháy mắt trên mặt nó lộ ra vẻ mừng như điên sau đó nhìn về phía Tam Đầu Hổ Yêu đang ngẩn ra, tràn đầy cảm kích nói: "Tam Đầu Hổ Yêu, ta rất cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi cướp lấy vị trí mục tiêu số một của ta thì ta đã bị bắn chết từ lâu rồi!"

???

Tình huống như thế nào?

Đã nói là cùng chết, bây giờ tại sao ngươi lại không cần chết?

Nhìn thấy Thiết Dực Huyền Quy trực tiếp lui sang một bên xem náo nhiệt, Tam Đầu Hổ Yêu cả người đều muốn điên rồi!

Một lát sau!

"Chờ một chút!"

"Các ngươi muốn làm gì?"

"Đã nói là làm mục tiêu nhưng các ngươi không bắn tên, đều mẹ nó cầm mũi tên lớn đi thẳng tới chỗ ta là có ý gì?"

Khi Tam Đầu Hổ Yêu nhìn thấy ba người Bạch Thiên Hồng, Cao Hoành, Ngô Lâm cầm mũi tên trong tay đi thẳng tới chỗ mình thì hắn cũng bị hù sợ đến liên tiếp lui về sau mấy bước, trên mặt lóe lên vẻ sợ hãi!

"Chư vị!"

"Con Tam Đầu Hổ Yêu này vẫn rất mạnh!"

"Cho dù là Thị Huyết Phá Hồn Tiễn thì cũng cần mười chi mới có thể triệt để đâm chết hắn!"

"Cho nên, các ngươi chỉ có mười cơ hội xuất thủ, phân chia như thế nào thì các ngư tự thương lượng với nhau đi!"

Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong bỗng nhiên vang lên phía sau.

???

Đâm chết?

Đâm vào chỗ nào?

Đã nói là bắn chết mà?

Cách đó không xa, Tam Đầu Hổ Yêu nghe được Diệp Phong nói như vậy thì bị hù đến sợ xụi lơ trên mặt đất, trốn thì không thể trốn, mà chết thì cũng không thể chết một cách thống khoái được, hắn cảm thấy còn không bằng mình chết trong tràng hạo kiếp thời đại thượng cổ đó luôn cho rồi.

Một canh giờ sau!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ lãng phí hết sản phẩm bại gia hôm nay, ban thưởng một ngàn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *1!"

"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động ba lần hành vi phá của, tổng cộng ban thưởng chín mươi tám triệu điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *3, ban thưởng các loại thập đại đỉnh cấp tiên quả trong Thiên Đạo Chiến Trường ở thượng giới mười vạn khỏa trái!"

Sau khi Tam Đầu Hổ Yêu bị đâm giết!

Sau khi một trăm vạn chi Thị Huyết Phá Hồn Tiễn đều bị lãng phí sạch sẽ!

Sau khi Diệp Phong đưa công tác phí cho Cao Hoành và Ngô Lâm, tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của hắn.

"Ta dựa vào!"

"Ban thưởng thêm cho ta một viên Thăng Tiên Đan thì sẽ chết sao!"

"Có thêm bốn viên này, bây giờ số lượng Thăng Tiên Đan trong tay của ta có tám viên, chỉ cần có thêm một viên nữa thì ta có thể đột đột đột!"

Tra xét xong ban thưởng, Diệp Phong cũng tự mình mắng lớn lên, dù sao bây giờ đang có nhiều người như vậy ở đây, tuyệt đối là một cơ hội tốt để đột đột đột!

"Diệp thiếu!"

"Không biết ngươi còn có chuyện gì muốn làm nữa hay không?"

"Nếu như không có thì ta xin phép rời khỏi đây trước, dù sao ta cũng phải đi tranh thủ phá của!"

Lúc này, Bạch Thiên Hồng cũng đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó trực tiếp hỏi thăm, hắn thật sự không muốn ở bên cạnh Diệp Phong, ai biết lát nữa Diệp Phong có còn lấy thứ gì khiến cho hắn động lòng ra nữa hay không, nếu còn như vậy nữa thì hắn thật sự không gánh được!

"Bạch lão!"

"Không có chuyện gì nữa, vậy ngươi đi phá của đi, nhất định phải dùng hết sức phá của!"

Nghe được Bạch Thiên Hồng nói như vậy, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.

Bành!

Sau khi Bạch Thiên Hồng rời đi, Ngô Lâm cũng trực tiếp quỳ gối trước mặt Diệp Phong, sau đó tràn đầy cảm kích nói: "Diệp thiếu, ngươi không chỉ cứu mạng của tất cả mọi người trong Yêu Hồn Tông chúng ta mà còn cho ta công tác phí vượt xa tưởng tượng của ta, không dập đầu với ngươi một cái thì ta cảm thấy ta không thể biểu đạt được lòng cảm kích của ta dành cho ngươi!"

Liên tiếp dập đầu ba cái, sau đó Ngô Lâm cũng đứng dậy tiếp tục nói ra: "Diệp thiếu, cái Truyền âm Thạch này ngươi cầm, nếu như sau này có chuyện cần dùng đến Yêu Hồn Tông thì chỉ cần một câu nói của người thôi cho dù lên núi đao hay là xuống biển lửa thì tất cả mọi người trong Yêu Hồn Tông chúng ta sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh ngươi!"

Nói xong, Ngô Lâm cũng trực tiếp rời khỏi không gian săn bắn!

"Diệp thiếu!"

"Sau này nếu như cần dùng tới phong thiên thú liệp tràng của ta, người chỉ cần nói một tiếng là được!"

"Nếu như không có chuyện gì khác thì hai ông cháu chúng ta sẽ không quấy rầy Diệp thiếu!"

Sau khi Ngô Lâm rời đi, Cao Hoành cũng tỏ thái độ của mình, sau đó chuẩn bị dẫn Cao Tiểu Nhã đang đứng bên cạnh rời khỏi không gian săn bắn.

"Gia gia!"

"Ngươi đi thì đi đi, kéo theo ta làm gì?"

"Ta còn phải đi theo bên cạnh Diệp thiếu học tập phá của chi đạo!"

Nhưng mà lúc này Cao Tiểu Nhã lại nhìn nói với Cao Hoành một câu như vậy.

???

Ngươi muốn học tập phá của chi đạo?

Không phải là loại người mà ngươi ghét nhất chính là bại gia tử hay sao?

Nghe được Cao Tiểu Nhã nói như vậy, Cao Hoành cả người đều bối rối, nhìn vẻ mặt thành thật của Cao Tiểu Nhã, trong lòng cũng vô cùng chấn động mà nghĩ: "Đây là cháu gái cưng mà ta biết hay sao?"

"Đi!"

"Gia gia, ngươi mau đi đi!"

"Đúng rồi, không phải ngươi vẫn luôn muốn uống những loại rượu ngon trân quý mà ta sản xuất ra hay sao, sau khi trở về ngươi lấy đi hết đi, muốn uống thì uống!"

Lúc này, Cao Tiểu Nhã cũng nhìn về phía Cao Hoành lên tiếng thúc giục.

Ừm!

Nghe nàng nói như vậy, Cao Hoành cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó quay qua nhìn Cao Tiểu Nhã xác nhận: "Tiểu Nhã, ta có thể tùy tiện uống những loại rượu ngon mà ngươi sản xuất ra hay sao?"

"Không sai!"

"Nhưng mà nếu như ngươi còn không đi thì ta sẽ đổi ý!"

Lúc này Cao Tiểu Nhã cũng nghiêm túc đáp lại một câu.

Xoát!

Không nói thêm một câu nói nhảm nào nữa, Cao Hoành trực tiếp chạy thẳng tới cửa vào không gian săn bắn.

"Cao tiểu thư!"

"Cảm tạ ngươi đã cứu ta!"

"Từ giờ trở đi, ngươi chính là chủ nhân của ta!"