Chương 671 Không ném đi, chẳng lẽ giữ lại sinh con hay sao?
Nghe được Cao Hoành ra lệnh bất thình lình như thế, tiểu Lưu cũng rất là bất ngờ sau đó trong lòng thầm nghĩ: "Lẽ nào tràng chủ bởi vì bị kích thích quá lớn cho nên bây giờ đã điên rồi hay sao?"
...
"Phần thịt nướng độc nhất vô nhị đó mặc dù lấy phương thức cực kỳ phá sản lấy được, nhưng nói thật ta cũng nhịn không được muốn ăn thử một miếng!"
"Sau đó sau khi trả một cái giá lớn thì có thể trực tiếp khiến cho lửa giận của gia gia lắng lại!"
"Chẳng lẽ đây chính là sức hấp dẫn của phá của hay sao?"
"Tại sao ta cảm thấy hình như mình đã có chút trầm mê trong đó rồi?"
Nhìn Truyền âm Thạch đã mất đi liên hệ trong tay mình, Cao Tiểu Nhã cũng cúi đầu trầm tư.
Một canh giờ sau!
"Ngọa tào!"
"Hai người các ngươi mau nhìn, trên trời có hai người đang ngự người phi hành!"
"Bây giờ người tu luyện đều chơi đến hoang phí như vậy hay sao?"
Thạch Thiên Lôi nhìn thấy Diệp Phong và Cao Tiểu Nhã ngự người phi hành nơi xa, sau đó trên mặt lộ ra vẻ giật mình quay qua nhìn hai người đang đứng bên cạnh hô to lên.
"Nha!"
"Ngự kiếm phi hành cũng không thỏa mãn được bọn họ, đã bắt đầu ngự người phi hành rồi sao?"
Lục Trường Thanh nghe xong thì trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía bầu trời xa xăm.
"Ngọa tào!"
"Nam nhân đẹp trai kinh thiên động địa khiếp quỷ thần đó không phải là Diệp thiếu hay sao?"
Khi Lục Trường Thanh thấy rõ dung mạo Diệp Phong thì cũng cực kỳ giật mình hô to lên.
Nghe nói như thế, Mục Lâm đang đứng bên cạnh cũng vội vàng nhìn về phía Diệp Phong.
"Diệp thiếu!!!"
Rất nhanh, ba người lộ ra vẻ mặc kích động nhìn Diệp Phong hô to lên.
Hả?
Nghe phía dưới có người gọi tên mình, trên mặt Diệp Phong cũng lộ vẻ nghi hoặc nhìn xuống phía dưới đồng thời trong lòng âm thầm nghĩ: "Ai đang kêu ta, chẳng lẽ lại gặp được người quen?"
"Cái đó là... tam đại chuẩn Thánh tử của Tinh Hồn Thánh Địa?"
Khi Diệp Phong chú ý tới ba người Lục Trường Thanh, Mục Lâm cùng Thạch Thiên Lôi không ngừng quơ hai tay phía dưới, trên mặt cũng lộ vẻ giật mình, hắn không ngờ được là mình lại gặp được ba người bọn họ ở chỗ này!
Nhưng mà ngẫm lại cũng phải, lúc trước nhận bọn họ vào Bại Gia Môn, sau đó kêu bọn họ rời khỏi Thánh Địa ra ngoài phá của, hình như cũng đã được một thời gian rồi!
"Lại là bằng hữu cũ?"
"Có phải bằng hữu cũ của Diệp thiếu ở Đệ Tam Tiên Vực này hơi nhiều rồi hay không?"
"Đầu tiên là năm tên ăn mày, sau đó là lão giả song kiếm, bây giờ lại là ba tên lăng đầu thanh nhìn dáng vẻ rất là đần độn, sao không có một người nào là bình thường hết vậy!"
Lúc này, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư bị Diệp Phong giẫm ở dưới chân cũng điên cuồng than phiền ở trong lòng.
...
"Diệp thiếu!"
"Chờ một lát, ta lập tức chuẩn bị một cái ghế đá thoải mái cho ngươi!"
Khi Diệp Phong và Cao Tiểu Nhã rơi xuống, Lục Trường Thanh đầu tiên là nói một câu như vậy, sau đó lấy từ trong tiên giới ra một khối âm Dương Huyền Không Thạch cao một thước, sau đó dưới ánh mắt không thể nào tin được của Cao Tiểu Nhã, trực tiếp dùng trường kiếm trong tay gọt ra một cái ghế đá!
"Diệp thiếu, mời ngồi!"
Đem ghế đá đến sau lưng Diệp Phong, Lục Trường Thanh cũng vội vàng lên tiếng nói.
"Ừm?"
"Đó là Lam Xà Huyền Ngọc Thảo?"
"Hắn đang dùng Lam Xà Huyền Ngọc Thảo có giá trị đắt đỏ bện thứ gì đó?"
Lúc này, Cao Tiểu Nhã lại phát hiện người thanh niên tên là Mục Lâm đang ngồi dưới đất dùng một lượng lớn Lam Xà Huyền Ngọc Thảo bện cái gì đó, hành động này khiến cho trên mặt của nàng lộ ra vẻ khó hiểu.
"Diệp thiếu!"
"Trời nắng chang chang, ta làm một cái dù cỏ!"
Không lâu sau, Mục Lâm giơ dù cỏ đã bện xong đi tới bên cạnh Diệp Phong, bung dù che nắng cho Diệp Phong!
"Diệp thiếu!"
"Ngươi đứng lâu như vậy hẳn là cũng đã mệt lắm rồi!"
"Tranh thủ ngâm chân thư giãn một chút đi!"
Lúc này, Thạch Thiên Lôi cũng bưng chậu rửa chân bên trong có vài gốc tiên thảo trân quý đi tới.
Đạp! Đạp! Đạp!
Nhìn thấy Diệp Phong hưởng thụ như thế, Cao Tiểu Nhã cũng bị kinh hãi liên tiếp rút lui mấy bước, kinh hãi nói: "Đây chính là niềm vui sướng khi phá của?"
"Ba vị!"
"Ta muốn hỏi một vấn đề!"
"Chính là sau khi dùng xong thì ghế đá, dù cỏ và chậu rửa chân này các ngươi sẽ xử lý bọn chúng như thế nào?"
Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Cao Tiểu Nhã cũng lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía ba người hỏi thăm.
"Ném đi!"
"Chẳng lẽ giữ lại sinh con hay sao?"
"Chúng ta là bại gia môn đồ đắc ý nhất của Diệp thiếu, nếu ngay cả phá của cũng không biết thì không phải chúng ta đúng là phế vật hay sao?"
Nghe được Cao Tiểu Nhã hỏi thăm, ba người Lục Trường Thanh, Mục Lâm và Thạch Thiên Lôi đều trăm miệng một lời đồng loạt đáp.
“Không tệ!"
"Ba người các ngươi đã trưởng thành rất nhiều!"
Diệp Phong đang hưởng thụ bên cạnh nghe được ba người nói như vậy thì cũng cười tán dương.
"Tiểu Nhã!"
"Đến lúc ngươi có giác ngộ phá của như bọn họ thì cũng có thể xuất sư!"
Ngay sau đó, Diệp Phong cũng nhìn về phía Cao Tiểu Nhã đang đứng bên cạnh lên tiếng nói.
"Diệp thiếu!"
"Bọn họ nói bại gia môn đồ là có ý gì?"
Sau khi nghe được Diệp Phong nói như vậy, Cao Tiểu Nhã lại hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.
"Đó là một cái thế lực do ta sáng lập ra!"
"Chỉ khi đạt tới yêu cầu nhất định mới có được tư cách gia nhập Bại Gia Môn, sau đó trở thành một bại gia môn đồ!"
"Mà ta để ngươi học tập phá của chi đạo cũng là cảm thấy ta có duyên với ngươi, nhưng nếu như cuối cùng ngươi không thể nào cảm nhận được chân lý của phá của, hưởng thụ được niềm vui sướng mà phá của đem lại thì chứng tỏ là hai người chúng ta có duyên nhưng không có phận."
"Đúng rồi, nếu như có thể gia nhập Bại Gia Môn, vậy thì ngươi sẽ có Tiên Linh Thạch và Tiên Linh Tinh đếm mãi không hết, có thể tùy ý tiêu xài!"
Nghe được Cao Tiểu Nhã hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích.
Hả?
Nghe nói như thế, Cao Tiểu Nhã thay đổi sắc mặt, sau đó cắn răng, giống như là nàng vừa mới làm ra quyết định trọng đại nào đó, trực tiếp quay người đi tới chỗ Thiết Dực Huyền Quy đang đứng cách đó không xa.