Chương 673 Trò chơi phá của nhỏ, Thiết Dực Huyền Quy điên rồi (2)
Không nên dùng thần thức?
Còn muốn dùng dãy tơ lụa màu đen che kín hai mắt!
Cuối cùng còn mẹ nó muốn quay mười vòng tại chỗ?
Cách đó không xa, Thiết Dực Huyền Quy nghe được Diệp Phong nói như vậy thì trực tiếp ngẩn ra ngay tại chỗ, trong lòng hô: "Đừng mẹ nó chơi ta, trực tiếp bắn chết ta là được rồi!"
"Diệp thiếu!"
"Chơi như vậy có phải là quá nguy hiểm rồi hay không?"
Nghe được Diệp Phong đề nghị như vậy, Cao Tiểu Nhã cũng có chút bất an lên tiếng nhắc nhở.
"Quá mẹ nó cảm động!"
"Có thể đi theo bên người Cao tiểu thư tâm địa thiện lương như thế cũng coi như là phúc của Thiết Dực Huyền Quy ta!"
Cách đó không xa, Thiết Dực Huyền Quy nghe được Cao Tiểu Nhã nói như vậy thì nó cảm động đến sắp khóc!
Một bên khác!
"Yên tâm đi!"
"Ta sẽ để cho Tiểu Bát Tử phụ trách an toàn cho Thiết Dực Huyền Quy!"
"Cho nên chúng ta chỉ cần vui vẻ chơi cái trò chơi nhỏ này là được rồi!"
Sau khi nghe được Cao Tiểu Nhã nói ra lo lắng trong lòng mình, Diệp Phong cũng cười giải thích.
"Nếu như Diệp thiếu cũng nói như vậy!"
"Vậy chắc chắn là trò chơi phá của nhỏ lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ tình huống nguy hiểm nào!"
"Nhưng mà ta lo lắng lão Thiết sẽ thấy sợ, chúng ta phải nghĩ một cách nào đó để giúp nó mới được!"
Nghĩ đến đây, Cao Tiểu Nhã cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó lấy một dãy tơ lụa màu đen từ trong tay Diệp Phong, trực tiếp đi đến chỗ Thiết Dực Huyền Quy.
"Lão Thiết!"
"Phương diện an toàn tuyệt đối không có vấn đề!"
"Nhưng ta sợ ngươi sẽ lo lắng, cho nên, ngươi hãy đeo cái đồ chơi này lên đi!"
"Chỉ cần không nhìn thấy gì cả thì sẽ không cần phải lo lắng sợ hãi gì nữa!"
Nói xong, Cao Tiểu Nhã lập tức dùng dãy tơ lụa màu đen trong tay che hai mắt Thiết Dực Huyền Quy lại!
"Quá sâu!"
"Cao tiểu thư giấu quá sâu!"
"Nhìn rất là ngây thơ hiền lành, kết quả không là một chuyện nào mà người làm hết!"
Sau khi hai mắt bị dãy tơ lụa màu đen che kín, Thiết Dực Huyền Quy cũng điên cuồng chửi bậy ở trong lòng!
Một lát sau!
"Tiểu Nhã!"
"Muốn trở thành bại gia môn đồ hay không?"
"Muốn có vô số Tiên Linh Thạch và Tiên Linh Tinh đếm mãi không hết hay không?"
"Muốn tùy ý phá của hưởng thụ niềm vui sướng hay không?"
Trong khi tam đại chuẩn Thánh tử đang điên cuồng vung mũi tên bắn tiên quả thì Diệp Phong cũng gọi Cao Tiểu Nhã đi đến trước mặt mình sau đó vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng hỏi thăm.
Bành!
Cao Tiểu Nhã nghe xong thì hoàn toàn không chút do dự trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, sau đó vội vàng nói: "Diệp thiếu, Tiểu Nhã muốn!"
"Muốn trở thành bại gia môn đồ thì nhất định phải trung thành một trăm phần trăm với ta mới được!"
"Mà cơ hội chỉ có một lần!"
"Có thể thành công gia nhập Bại Gia Môn hay không thì phải xem chính bản thân ngươi!"
Nói xong, Diệp Phong lập tức đặt tay phải lên trên trán của Cao Tiểu Nhã!
Một bên khác!
Tam đại chuẩn Thánh tử đang vung tay ném mũi tên bắn tiên quả cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc đột nhiên hiện ra bên cạnh thì tất cả đều ngừng lại, sau đó gỡ dãy tơ lụa màu đen trên mắt xuống, quay qua nhìn về phía Diệp Phong và Cao Tiểu Nhã.
"Chẳng trách môn chủ muốn dẫn nàng theo bên cạnh, hóa ra là chuẩn bị nhận nàng vào Bại Gia Môn!"
"Tiểu Nhã này vẫn rất có thiên phú ở phương diện phá của, môn chủ nhận nàng vào Bại Gia Môn cũng không có vấn đề gì cả!"
Không lâu sau, Mục Lâm và Thạch Thiên Lôi cũng nói ra ý nghĩ trong lòng của mình lúc này.
"Hai vị!"
"Tiểu Nhã đã gia nhập Bại Gia Môn, cho nên, ta chuẩn bị xuống tay với nàng, các ngươi không thể tranh đoạt với ta!"
Nhưng mà, lúc này, Lục Trường Thanh đang đứng bên cạnh lại nhìn chằm chằm Cao Tiểu Nhã cách đó không xa nói ra một câu nói như vậy.
???
Chúng ta đang phát biểu ý nghĩ khi Cao Tiểu Nhã gia nhập Bại Gia Môn!
Mà ngươi đã chuẩn bị xuống tay với nàng rồi?
Mẹ nó, sao ngươi lại gian xảo như vậy chứ!
Nghĩ đến đây, Mục Lâm và Thạch Thiên Lôi liếc nhau, sau đó trực tiếp nhếch miệng cười nói: "Lục Trường Thanh, rất xin lỗi, chúng ta cảm thấy Cao Tiểu Nhã cũng không tệ, cho nên ai có thể theo đuổi được nàng thì phải xem bản lĩnh của chính người đó!"
Xoát!
Nghe được hai người không biết xấu hổ như thế, Lục Trường Thanh không nói thêm gì nữa, bởi vì hắn biết, bây giờ cho dù có nói như thế nào đi nữa thì cũng không có ý nghĩa gì, cho nên trực tiếp đi đến bên cạnh Thiết Dực Huyền Quy đang toàn thân run lên cách đó không xa.
"Dù sao tiểu Thiết Quy cũng là chiến sủng của Tiểu Nhã!"
"Vậy nếu như ta lấy lòng được con chiến sủng này trước, đến lúc đó để nó thỉnh thoảng khen tặng mình một ít trước mặt Tiểu Nhã, như vậy thì chắc chắn có thể đưa đến được hiệu quả không thể tưởng tượng nổi!"
Nghĩ đến đây, Lục Trường Thanh cũng đi tới trước mặt Thiết Dực Huyền Quy, sau đó gỡ dãy tơ lụa màu đen trên mắt đối phương xuống, vẻ mặt tràn đầy quan tâm lên tiếng hỏi: "Tiểu Thiết Quy, đừng sợ, hai người bọn họ thật là quá đáng, sao có thể khi dễ ngươi như thế được, nhưng mà ngươi yên tâm, sau khi ta trả một cái giá cực lớn thì đã thành công khuyên can bọn họ, bây giờ ngươi đã an toàn rồi!"
???
Mẹ nó, vừa nãy ngươi ném mũi tên ném vui vẻ nhất!
Bây giờ đều trở thành lỗi của chúng ta hết?
Còn bỏ ra một cái giá cực lớn khuyên can chúng ta, ngươi bỏ ra được cái quỷ gì?
Lúc này, hai người Mục Lâm và Thạch Thiên Lôi cũng chạy tới và nghe được Lục Trường Thanh nói chuyện không biết xấu hổ như thế thì tức giận đến toàn thân đều mất khống chế mà rung động không thôi.
"Tiểu Thiết Quy!"
"Ngươi đừng tin hắn, hắn đang gạt ngươi, thật ra là ta ngăn cản bọn họ mới đúng!"
Sau khi Mục Lâm xông lại, cũng nhìn về phía Thiết Dực Huyền Quy vội vàng nói.
"Đủ rồi!"
"Hai người các ngươi có còn biết xấu hổ nữa hay không!"
"Nếu không phải ta cướp hết tất cả mũi tên thì các ngươi sẽ chịu dừng lại hay sao?"
Đúng lúc này, Thạch Thiên Lôi cầm mấy chục mũi tên trong tay cũng đi tới, sau đó nhìn hai người tức giận mắng lớn lên.