← Quay lại trang sách

Chương 756 Kiên trì được nửa nén hương, cái này mà gọi là cho ta cơ hội sống sót đó hả? (2)

Chẳng lẽ bởi vì trước đó ta vô cớ chém một đạo kiếm khí về phía các ngươi mà các ngươi muốn dùng trận thế kinh khủng như thế xoá bỏ ta hay sao?"

Lúc này, Thạch Khang cũng thần sắc sợ hãi nhìn về phía Diệp Phong hô to lên.

"Dĩ nhiên không phải!"

"Quên tự giới thiệu mình!"

"Ta là Thánh tử của Tinh Hồn Thánh Địa, lần này ngươi đến đây là muốn huyết tẩy Tinh Hồn Thánh Địa ta, mà ta thân là Thánh tử, không nên giết ngươi sao?"

Nói đến đây, Diệp Phong bỗng nhiên có chút suy tư sau đó tiếp tục nói: "Nhưng mà đừng nói ta không cho ngươi cơ hội sống sót, chỉ cần ngươi có thể kiên trì nửa nén hương dưới sự truy đuổi của mười vạn cái Thạch Phá Truy Thiên Lôi, vậy ta sẽ bỏ qua cho ngươi!"

???

Đây là cho ta cơ hội sống sót?

Hai con Tiên Thú kinh khủng có tu vi Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong đó đều không thể kiên trì mười cái cái rắm, ngươi kêu ta kiên trì nửa nén hương?

Chơi hả?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Thạch Khang muốn điên rồi, đồng thời hắn cũng bởi vì biết được thân phận của Diệp Phong mà cảm thấy cực kỳ chấn kinh và sợ hãi, bởi vì hoàn toàn không giống như tin tức mà hắn lấy được!

Đã nói là một cái Thánh Địa nhỏ có thể tùy ý xoá bỏ, kết quả mẹ nó Thánh tử người ta là đại lão phía sau kim sắc truyền thuyết, cái này đâu phải là đến đồ sát, mẹ nó, đến để chịu chết thì đúng hơn!

"Bắt đầu ném!"

Lúc này, Diệp Phong không có để ý đến suy nghĩ trong lòng của Thạch Khang mà trực tiếp ra lệnh tấn công cho mười vạn tên kim giáp hộ vệ.

"Đi mẹ nó!"

"Dù không kiên trì được nửa nén hương thì cũng phải liều mạng một phen!"

"Hơn nữa còn phải lập tức thông báo tin tức này cho tông chủ mới được!"

Nhìn thấy mười vạn quả cầu đen lớn chừng quả đấm giống như mưa đen phô thiên cái địa bay tới chỗ mình, Thạch Khang cũng nhanh chóng đứng lên, sau đó trực tiếp dốc hết toàn lực hướng chạy trốn đến nơi xa, đồng thời hắn cũng lập tức lấy Truyền âm Thạch từ trong ngực ra liên hệ với tông chủ Thiên Hạc Tông Trần Nhất Hải.

"Làm gì?"

"Hai tên khốn kiếp các ngươi xem ta là cái gì chứ?"

Khi Thạch Khang đang nhanh chóng chạy trốn tới nơi xa, hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch liếc nhau, sau đó trực tiếp xem Diệp Tiểu Kiếm như cáng cứu thương hình người giơ lên, một người phụ trách giơ đầu Diệp Tiểu Kiếm, một người phụ trách giơ hai chân Diệp Tiểu Kiếm!

"Chủ nhân!"

"Mau lên đây ngồi!"

"Chúng ta lập tức đuổi theo!"

Lúc này, Diệp Tiểu Hắc cũng nhìn về phía Diệp Phong đang đứng bên cạnh nhìn đến choáng váng lên tiếng thúc giục.

"Cái này... như vậy được không?"

Nhìn Diệp Tiểu Kiếm biến thành cáng cứu thương hình người, Diệp Phong cũng gượng cười hỏi thăm, hắn hoàn toàn không ngờ được là hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch chơi hoa dạng như vậy!

Bành!

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Bạch nắm lấy hai chân Diệp Tiểu Kiếm cũng dùng chân đá tiểu huynh đệ của Diệp Tiểu Kiếm một chút, sau đó hạ giọng nhắc nhở: "Ngươi phản ứng một chút đi, làm sao, chủ nhân ngồi ở trên người của ngươi ngươi không vui hay sao?"

"Mẹ nó!"

"Nói chuyện thì cứ nói đi, mẹ nó ngươi động tới huynh đệ của ta là ý gì?"

"Lẽ nào ngươi cho rằng thực lực của ngươi mạnh hơn ta một chút là ngươi muốn làm gì ta thì làm hay sao?"

Nghe được Diệp Tiểu Bạch nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm trong lòng chửi ầm lên nhưng nghĩ tới chuyện mình đã rớt vào trong hố, cuối cùng cũng phải chấp nhận số phận trên mặt nở một nụ cười nhìn về phía Diệp Phong la lớn: "Chủ nhân, đi lên nhanh một chút đi, ngươi có thể ngồi trên người của thuộc hạ đó là vinh hạnh của thuộc hạ!"

...

Một bên khác!

"Ha ha ha!"

"Thạch Khang, nếu như ngươi đã liên hệ với ta không có gì bất ngờ xảy ra thì ngươi đã tiêu diệt cái Thánh Địa nhỏ đó rồi đúng không!"

"Đúng rồi, có phải là trước khi chết thì những sâu kiến đó quỳ xuống trước mặt ngươi sau đó khóc lóc cầu xin tha mạng hay không!"

Kích hoạt Truyền âm Thạch, tiếng cười to của tông chủ Thiên Hạc Tông Trần Nhất Hải lập tức vang lên ở trong đầu Thạch Khang.

???

Không có gì bất ngờ xảy ra?

Mẹ nó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật!

Lúc sắp chết, quỳ xuống, khóc xin tha mạng?

Mẹ nó, ngươi đang nói ta đúng không!

Nghe được Trần Nhất Hải nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Thạch Khang cũng treo đầy hắc tuyến, sau đó trực tiếp nói ra: "Tông chủ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta không chỉ không thể diệt 'Thánh Địa nhỏ' đó mà bây giờ còn bị điên cuồng đuổi giết thậm chí có thể chết đi bất cứ lúc nào!"

Thiên Hạc Tông, bên trong đại điện!

"Ừm?"

"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Thạch Khang còn đang bị đuổi giết, thậm chí có thể chết đi bất cứ lúc nào?"

Nghe được Thạch Khang nói như vậy, Trần Nhất Hải cũng tỏ vẻ giật mình, hắn không thể hiểu được, Thạch Khang có tu vi Tiên Kiếp Cảnh nhất trọng đỉnh phong thì tại sao lại tao ngộ nguy hiểm trí mạng ở Đông Châu nho nhỏ!

"Thạch Khang!"

"Nếu như ngươi còn có thời gian và tinh lực dùng Truyền âm Thạch để liên hệ ta thì chứng minh rằng tình cảnh hiện tại của ngươi còn chưa tới mức nguy hiểm lắm!"

"Ngươi nói với ta trước, rốt cuộc là người nào đang đuổi theo giết ngươi?"

Sau khi tỉnh táo lại, Trần Nhất Hải cũng lập tức lên tiếng hỏi thăm.

???

Thần mẹ nó tình cảnh còn không tới mức mức nguy hiểm lắm?

Bây giờ ta đang bốc lên nguy hiểm tính mạng thông gió cho... không phải, là truyền lại tin tức cho ngươi!

Nghe được Trần Nhất Hải nói như vậy, Thạch Khang tức giận, thậm chí bây giờ hắn chỉ hận không thể thay đổi thân phận của hai người một chút để cho đối phương cũng cảm nhận tình cảnh không tính là quá nguy hiểm lắm này!

"Tông chủ!"

"Ta, trước mắt ta đang bị mấy vạn quả cầu đen điền cuồng truy kích!"

"Toàn bộ những quả cầu đen này đều là một loại Tiên Khí đặc thù có thể nổ tung có thể truy tung, một quả thì có thể nổ chết một con Tiên Thú tu vi Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, mà bây giờ ta lại một mình đối mặt mấy vạn quả, một khi bị đuổi kịp đối sẽ bị nổ đến ngay cả một chút cặn bã cũng không thể để lại!"