← Quay lại trang sách

Chương 793 Rượu kém chất lượng kết hợp với dược liệu rác rưởi trở thành rượu ngon tốt nhất?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Nhiếp Hào bị kinh hãi thật sự, nhưng không lâu sau hắn như nghĩ tới điều gì đó, sau đó âm thầm nghĩ: "Diệp thiếu hố người đều không ra bài theo kịch bản, như vậy thì có phải là rượu ngon 'tốt nhất' này chính là để làm nền cho tiếp theo sẽ hố Giang huynh?"

(Hệ thống: Mẹ nó!!! Cái tên tiểu tử Nhiếp Hào này đầu tiên là mê luyến chuyện hố người, bây giờ lại có thêm cái tật xấu thích suy diễn này nữa, đây không phải là biểu hiện của một người bình thường nên có, ngươi không thể kiên trì thêm được một chút nào nữa hay sao, chờ sau khi ta cấp phần thưởng cho túc chủ rồi thì ngươi mới bắt đầu buông thả không được hay sao?)

...

Trong phòng khách!

"Ồ!"

"Diệp thiếu, sao chỉ có một mình ngươi đi lên đây?"

"Nhiếp huynh đâu?"

Nhìn thấy chỉ có một mình Diệp Phong đi lên, Giang Nghị cũng mặt lộ vẻ hiếu kì hỏi thăm.

"Hắn đi chuẩn bị rượu ngon giúp ta!"

"Lập tức tới ngay!"

Nghe được Giang Nghị hỏi thăm mình, sau khi ngồi xuống, Diệp Phong cũng nở một nụ cười giải thích.

"Diệp thiếu!"

"Giang huynh!"

"Rượu ngon tốt nhất đến rồi!"

Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Nhiếp Hào từ bên ngoài cửa vọng vào, ngay sau đó, hắn ôm một vò rượu thấp kém nhất ở trong tửu lâu đi vào, mà vò rượu này cao chừng một thước!

???

Đây chính là rượu ngon nhất mà Diệp thiếu nói đó hả?

Lẽ nào nghĩ là mắt ta mù hay sao?

Nhìn thấy trên vò rượu có khắc tên tửu lâu, mà phía trên đó còn gạch ngang một đường, Giang Nghị cả người đều choáng váng, bởi vì một đường gạch ngang đó đại biểu nó là rượu kém nhất!

"Buồn cười ta còn ngu dốt ngồi ở chỗ này chờ nhấm nháp rượu ngon, ai mà ngờ được suy cho cùng tất cả đều là do ta tự mình đa tình!"

Sau khi tỉnh táo lại, Giang Nghị cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Nếu như người đã dùng rượu kém chất lượng để gạt ta thì cũng đừng trách ta không nể mặt ngươi, tiếp theo cho dù ngươi có nói như thế nào đi nữa thì loại rượu nát này ta cũng sẽ không uống dù chỉ một hớp, mẹ nó, ai uống rượu nát này thì người đó chính là đồ ngu!"

"Diệp thiếu!"

"Sắc mặt Giang huynh có chút khó coi!"

"Cái rượu ngon 'tốt nhất' này sợ là hắn sẽ không uống!"

Lúc này, Nhiếp Hào để ý thấy sắc mặt của Giang Nghị thay đổi, cũng dùng thần thức lên tiếng nhắc nhở Diệp Phong.

"Rót rượu đi!"

"Bây giờ ta không sợ hắn không uống chỉ sợ không đủ cho hắn uống!"

Nghe được Nhiếp Hào nhắc nhở như vậy, Diệp Phong rất tự tin đáp lại một câu.

"Đợi chút nữa!"

"Nhiếp huynh, rượu ngon tốt nhất này không cần phải rót cho ta!"

"Rượu ngon như thế này ta không có phúc để hưởng thụ, cho nên cứ để cho ta uống rượu ngon do mình tự sản xuất là được rồi!"

Nhìn thấy Nhiếp Hào chuẩn bị rót rượu cho mình, Giang Nghị không chút khách sáo lên tiếng từ chối!

Ba!

Đúng lúc này, Diệp Phong trực tiếp lấy một cái tiên giới ra để lên bàn, sau đó trên mặt tràn đầy vẻ trêu chọc nói: "Nếu như Giang thiếu cảm thấy rượu này còn chưa đủ tốt thì chúng ta tiếp tục tăng dược liệu!"

"Ừm?"

"Diệp thiếu, lại là mười dược liệu rác rưởi?"

"Ném hết tất cả vào bên trong luôn hay sao?"

Sau khi xem xét tình huống bên trong tiên giới xong, Nhiếp Hào cũng quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Ừm?"

"Dược liệu rác rưởi?"

"Cái đồ chơi này ngươi không biết?"

Nghe được Nhiếp Hào nói như vậy, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ giật mình hỏi ngược lại, dược liệu rác rưởi hắn nói thì không có vấn đề gì, nhưng mà do chính miệng Nhiếp Hào nói ra những lời này thì có vấn đề rất lớn!

"Biết?"

"Ta cần phải nhận ra dược liệu rác rưởi này hay sao?"

Nghe được Diệp Phong hỏi ra một câu hỏi kỳ quái như vậy, Nhiếp Hào cũng có chút bối rối đáp lại.

???

Làm gì đó?

Rượu kém chất lượng còn chưa tính!

Bây giờ còn lòi ra dược liệu rác rưởi gì nữa!

Các ngươi đang đuổi ăn mày đúng không?

Nghe được cuộc nói chuyện của 2 người Diệp Phong và Nhiếp Hào, Giang Nghị đang ngồi bên cạnh sắc mặt trở nên càng khó coi hơn nữa.

"Được rồi!"

"Không biết cũng tốt!"

"Có đôi khi biết quá nhiều cũng là một loại đau khổ!"

Phát hiện Nhiếp Hào hoàn toàn không biết Cửu Tu Thiên Sâm Tinh này, Diệp Phong cũng ra hiệu cho đối phương bắt đầu bỏ thêm dược liệu vào bên trong vò rượu!

Ầm!

Theo nắp vò rượu bị mở ra, một loại mùi rượu kỳ lạ trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng khách.

"Cái này... khí tức ở trong mùi rượu này là khí tức của Thiên Sâm Tinh!"

Sau khi Giang Nghị phát hiện được khí tức của Thiên Sâm Tinh từ trong mùi rượu thì trong nháy mắt hắn kinh hãi đến trợn tròn 2 mắt, trong mắt lóe lên vẻ khó có thể tin, phải biết cho dù là ở thời đại thượng cổ, cho dù là Thiên Sâm Tinh không có râu thì cũng là tài nguyên tu luyện đỉnh cấp cực kỳ hy hữu!

Mà ở thời đại này, mấy ngàn năm sau khi hắn sống lại thì cũng luôn tìm kiếm Thiên Sâm Tinh, đừng nói là Thiên Sâm Tinh, cho dù là Thiên Sâm thì hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy!

"Ngọa tào!!!"

"Dừng tay, dừng tay!"

"Nhiếp Hào, mẹ nó ngươi muốn làm gì!"

Đúng lúc này, khi Giang Nghị nhìn thấy Nhiếp Hào lấy mười cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh từ trong tiên giới ra chuẩn bị ném vào bên trong vò rượu thì thần sắc đại biến kinh hô lên.

Xoát!

Mặc dù nghe được tiếng kinh hô của Giang Nghị nhưng Nhiếp Hào vẫn theo quán tính ném ra, ném mười cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh trong tay vào bên trong vò rượu, sau đó quay qua nhìn Giang Nghị đã ngẩn ra tại chỗ lên tiếng hỏi thăm: "Giang huynh, chỉ là một ít dược liệu rác rưởi mà thôi, ngươi có cần phải nhất kinh nhất sạ như vậy hay không?"

???

Thần mẹ nó dược liệu rác rưởi!

Mẹ nó, đó là tài nguyên tu luyện đỉnh cấp mà người Luyện Thể muốn lấy được nhất đó!

Nói một câu không dễ nghe, một sợi râu của một cây Thiên Sâm Tinh trong đó đều có thể tương đương với một phần mười tài phú của Tử Cực Ngự Thú Các các ngươi!

Nghe được Nhiếp Hào nói như vậy, Giang Nghị cả người đều muốn điên rồi!

"Giang huynh!"