Chương 821 Xong chuyện phủi áo đi, thâm tàng công và danh?
Lui sang một bên, nhìn Hoắc Sơn bị đông đảo Thần Đạo Giả vây lại cách đó không xa, Diệp Phong cũng thở dài ra một hơi, sau đó thầm nghĩ: "Ban đầu ở Huyền Thiên đại lục và thượng giới, ta vẫn luôn trang bức ở ngoài sáng, bây giờ lui khỏi vị trí đó lùi ra sau màn, giả thành người yếu đúng là có nỗi vui thú riêng!"
Sau một hồi!
"Quá sung sướng!"
"Cảm giác được mọi người sùng bái và tôn trọng như thế này thật là quá sung sướng rồi!"
"Diệp thiếu, cảm tạ ngươi, nhờ có ngươi mới có thể để cho ta cảm nhận được tất cả những thứ này, nói thật, sau khi hưởng thụ được những thứ này rồi cho dù có chết ta cũng cảm thấy không còn tiếc nuối gì nữa!"
Sau khi thoát khỏi đám người và rời khỏi thành trấn, Hoắc Sơn quay qua nhìn Diệp Phong tràn đầy cảm kích nói.
"Cảm tạ ta?"
"Tông chủ, ta chỉ là một người nhỏ yếu như gà, ngươi cám ơn ta làm gì!"
"Là ngươi tự tay diệt con Hắc Ma Huyền Ngưu mạnh mẽ và tên ngốc Thiếu thành chủ đó, nhận được những Thần Đạo Giả còn lại tôn trọng không phải là chuyện đương nhiên hay sao?"
Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong là trực tiếp rủ bỏ toàn bộ trách nhiệm!
"Ừm?"
"Xong chuyện phủi áo đi, thâm tàng công và danh?"
"Diệp thiếu muốn điệu thấp?"
Nghĩ đến đây, Hoắc Sơn đột nhiên chấn động, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ: "Diệp thiếu trang B thì trang B, nhưng lại không muốn bị người khác biết, cho nên mới tặng cho ta phong quang khi trang B xong?"
"Diệp thiếu!"
"Có phải là do ngươi không muốn bị người khác chú ý cho nên mới đẩy ta lên phía trước hay không?"
Vì nghiệm chứng phỏng đoán của mình, Hoắc Sơn nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.
"Nhỏ!"
"Tông chủ, cách cục ngươi nhỏ!"
"Ta không phải cố ý điệu thấp cho nên mới để ngươi đỉnh ở phía trước!"
"Mà là ta muốn cho ngươi cảm nhận cảm giác được mọi người coi trọng và tôn trọng, ta muốn để ngươi biết, cho dù ngươi là phế nhân thì cũng là phế nhân mà những Thần Đạo Giả đó phải ngưỡng mộ!"
"Ta không muốn để cho ngươi cứ ngơ ngơ ngác ngác sống tạm như thế được, ta muốn cho ngươi sống phong quang vô hạn, ta muốn cho ngươi sống không tiếc kiếp này!"
Bành!
Nghe đến nơi này, Hoắc Sơn trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, sau đó thần sắc kích động nói ra: "Diệp thiếu, có thể gặp được ngươi là phúc phận tu luyện chín đời của Hoắc Sơn ta, sau này mạng của Hoắc Sơn ta chính là của Diệp thiếu, nếu như ta dám không trung thành với Diệp thiếu thì Hoắc Sơn ta chết không yên lành!"
"Đinh! Túc chủ, ngươi là lão Lục, đối phương chính là một tên phế nhân, ngươi còn lắc lư đối phương như thế, không thể không nói, ngươi rất là biết chơi!"
Đúng lúc này, hệ thống cũng lên tiếng tán thưởng thao tác này của Diệp Phong.
"Chuyện này có thể trách ta được hay sao?"
"Ta chỉ nói bừa mà thôi!"
"Ai mà ai ngờ được là nói nói thì lại trở nên như thế, ta cũng không ngờ được là ở phương diện lừa dối người khác thì ta lại có thiên phú như thế!"
Nghe được hệ thống trêu chọc, Diệp Phong cũng nhún vai, sau đó trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý lên tiếng nói.
"Diệp thiếu!"
"Dù sao chúng ta cũng không biết nên đi đâu để tìm kiếm một ngọn núi thích hợp!"
"Nếu không chúng ta trực tiếp kích hoạt một cái Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên, chúng ta xuất hiện ở chỗ nào thì sẽ tìm ở chỗ đó, người cảm thấy ý tưởng này như thế nào?"
Ngay lúc Diệp Phong nói chuyện phiếm với hệ thống, Hoắc Sơn đã quỳ đến tê chân vội vàng đưa ra một ý tưởng, muốn dùng ý tưởng này để hấp dẫn sự chú ý của Diệp Phong!
"Ừm!"
"Tông chủ, đề nghị này của ngươi không tệ!"
"Nhưng mà nếu như chúng ta vận dụng Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên, vậy thì há không phải là hai chúng ta sẽ bị chia ra?"
Nghe được lời đề nghị này của Hoắc Sơn, Diệp Phong cũng hai mắt tỏa sáng, nhưng rất nhanh, hắn lại phát hiện được một vấn đề trong đó, sau đó trực tiếp quay qua nhìn Hoắc Sơn hỏi ngược lại.
"Diệp thiếu!"
"Không cần biết là Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên hay là Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định, mỗi một cái đều có thể đủ cho năm người cùng nhau sử dụng, cho nên hai người chúng ta sử dụng một cái Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên thì hoàn toàn sẽ không bị tách ra!"
Nghe được Diệp Phong hỏi lại, Hoắc Sơn cũng lập tức giải thích, đồng thời trong lòng lo lắng nghĩ: "Sao còn chưa cho ta đứng dậy nữa ta đã quỳ đến tê chân rồi!"
"Nha!"
"Một cái Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên có thể đủ để cho năm người cùng nhau sử dụng?"
Diệp Phong nghe xong thì trên mặt cũng lộ vẻ giật mình, sau đó nhìn về phía Hoắc Sơn lên tiếng nói ra: "Tông chủ, vậy còn chờ gì đâu, tranh thủ kích hoạt một cái Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên đi!"
???
Không phải đâu!
Ngươi không có tiền còn chưa tính, sao ngay cả một cái Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên cũng không có!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Hoắc Sơn muốn chết luôn cho rồi, hắn hoàn toàn không ngờ được là Diệp Phong có thể nghèo tới cái mức này!
Một lát sau!
"Diệp thiếu!"
"Không thể không nói, vận may của chúng ta cũng không tệ lắm!"
"Mặc dù không biết nơi này là địa phương nào nhưng đỉnh núi này ta cảm thấy nó rất thích hợp để chúng ta sáng lập tông môn!"
Sau khi đi từ bên trong vết nứt không gian ra, nhìn ngọn núi cao hai mươi, ba mươi mét trước mặt, Hoắc Sơn cũng quay qua nhìn Diệp Phong nói ra ý nghĩ của mình.
"Xem ra chúng ta có duyên với đỉnh núi này!"
"Đi, đi lên xem một chút!"
Nói xong, Diệp Phong nắm lấy Hoắc Sơn bay lên đỉnh núi!
"Diệp thiếu!"
"Nơi này không có một ai, đúng là rất thích hợp để sáng lập tông môn!"
Sau khi đi lên đỉnh núi, Hoắc Sơn đầu tiên là tra xét bốn phía một lần, sau đó trở lại trước mặt Diệp Phong nói rõ tình huống.
"Ừm!"
"Tông chủ, vậy thì làm đi!"
Nói xong, Diệp Phong lấy một cái ghế đu từ trong không gian của hệ thống ra nằm xuống nghỉ ngơi!
Tình huống như thế nào?
Bắt đầu làm việc, sau đó ngươi nằm xuống nghỉ ngơi?
Đây là định để cho một tên phế nhân không có một chút xíu thần lực nào như ta xây dựng ra một cái tông môn?