← Quay lại trang sách

Chương 830 Mộng Huyễn Mao Ốc, các ngươi đáng giá có được (2)

Khi bọn họ tưởng tượng đến cảnh mình ngồi chồm hổm ở trong cung điện huy hoàng mà bọn họ sáng tạo ra, sau đó vẻ mặt hưởng thụ đại tiện ngay trước mặt chư thần và vô số mỹ nữ, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là đã khiến cho bọn họ sợ đến run cả người rồi!

Mà Lâm Nhạc đang nhanh chóng bay xuống nghe được Diệp Phong nói ra ý tưởng cực kỳ phát rồ này thì cũng không nhịn được mà suy nghĩ.

Khi Lâm Nhạc tưởng tượng đến cảnh mình ngồi chồm hổm ở trong một khung cảnh hung hiểm mà mình sáng tạo ra, sau đó bị vạn địch truy sát hoặc bị vô số Thần thú mạnh mẽ vây đánh, mà mình còn phải vẻ mặt hưởng thụ ngồi xổm xuống đó đại tiện, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là hắn đã không nhịn được mà sợ hãi đến toàn thân run rẩy.

Không lâu sau, Lâm Nhạc lại nghĩ tới chuyện mình ngồi chồm hổm ở trước mặt đông đảo thân nhân và bằng hữu đã chết, nhìn đông đảo thân nhân và bằng hữu hình thành bức tường người vây quanh mình, sau đó dùng thái độ bề trên nhìn xuống mình đang vẻ mặt hưởng thụ ngồi xổm dưới đất đại tiện, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ đó thôi mà hắn đã sợ hãi đến giật mình tỉnh táo lại!

"Ngọa tào!"

"Vốn cho rằng tên hốt phân và cung chủ phế nhân đó sống phóng túng là đã rất quá đáng rồi!"

"Nhưng mà ta hoàn toàn không ngờ được là Diệp thiếu chơi càng hung ác hơn nữa!"

"Đây chính là Thủy Vân Huyễn Tinh hi hữu đó, các ngươi không thể lãng phí nó như vậy được!"

Lúc này, Lâm Nhạc cũng cực kỳ sụp đổ, ở trong lòng hô to lên, hắn nằm mơ cũng không ngờ được là lại có người muốn dùng mười vạn khối Thủy Vân Huyễn Tinh hi hữu để xây dựng Mộng Huyễn Mao Ốc gì đó!

"Huyền Thiên đại lục có Độ Kiếp Mao Ốc!"

"Thượng giới có Thần Thông Mao Ốc!"

"Thần giới có Mộng Huyễn Mao Ốc!"

"Không thể không nói, ta đúng là một thần hào phá của rất biết hưởng thụ cuộc sống!"

Lúc này, Diệp Phong cũng trên mặt lộ vẻ đắc ý lẩm bẩm.

Một lát sau!

Sau khi hai người Hoắc Sơn và Tôn Long bắt đầu bận bịu làm việc, đã bình phục lại tâm tình, Lâm Nhạc cũng chậm rãi rơi từ không trung xuống, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Diệp Phong.

"A?"

"Không phải là ngươi đã đi rồi hay sao?"

"Tại sao lại quay lại?"

Nhìn thấy Lâm Nhạc đi mà quay lại, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.

Bành!

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lâm Nhạc trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, sau đó thần sắc chân thành tha thiết nói ra: "Diệp thiếu, ta muốn ở lại Tinh Hồn Cung làm một người trông nhà, hi vọng Diệp thiếu có thể cho ta một cơ hội!"

???

Ngươi cũng muốn đến Tinh Hồn Cung của ta?

Hơn nữa Mộng Huyễn Mao Ốc của ta còn chưa có xây dựng xong mà ngươi đã muốn làm người trông nhà rồi?

Nghe được Lâm Nhạc hỏi như vậy, Diệp Phong cả người đều bối rối!

"Không được!"

"Mục đích ta sáng lập Tinh Hồn Cung chính là muốn điệu thấp cẩu!"

"Nhưng bây giờ các ngươi đều muốn đến gia nhập Tinh Hồn Cung ta, như vậy thì sao ta có thể cẩu được nữa chứ?"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cực kỳ quả quyết cự tuyệt lời đề nghị của Lâm Nhạc.

Hả?

Ngươi dùng cực phẩm Thần Linh Tinh xây dựng tông môn!

Dùng máu Phệ Thiên Ma Long xây dựng bể bơi, thậm chí bên trong còn nuôi một lượng lớn Phệ Thiên Ma Long Đản!

Bây giờ lại muốn dùng Thủy Vân Huyễn Tinh xây dựng Mộng Huyễn Mao Ốc!

Những cái này có cái nào mà không phải là cực kỳ phô trương chứ hả?

Kết quả ngươi lại nói với ta là ngươi muốn điệu thấp cẩu?

Nghe được lý do cự tuyệt của Diệp Phong, Lâm Nhạc muốn chết mẹ luôn cho rồi, rõ ràng là không muốn nhận hắn sau đó tuỳ tiện bịa một lý do chứ sao nữa!

“Diệp thiếu gia!”

“Thật sự không thể cho ta một cơ hội sao?”

“Về phương diện trông coi nhà tranh này, ta rất có thiên phú!”

Lúc này, Lâm Nhạc không cam lòng cũng nhìn Diệp Phong cầu khẩn.

“Hả?”

“Ở phương diện trông coi nhà tranh này, ngươi rất có thiên phú?”

“Như vậy là không hề coi trọng Tiểu Cước người thủ hộ nhà tranh chút nào sao!”

Nghe được lời nói này của Lâm Nhạc, Diệp Phong ngẫm nghĩ, sau đó nhìn đối phương cười nói: “Nếu không, ngươi so tài với tay sai trông coi nhà tranh của ta thử xem, nhìn xem ở phương diện trông coi nhà tranh này, các ngươi ai càng có thiên phú hơn?”

“Cảm ơn Diệp thiếu gia đã cho ta cơ hội này, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng!”

Nghe được đề nghị này của Diệp Phong, Lâm Nhạc không hề do dự gì, trực tiếp đáp ứng, hắn biết rõ đây là cơ hội cuối cùng của hắn, cho dù có thể thắng được hay không, hắn đều phải liều một phen!

Rất nhanh!

Theo một khe nứt không gian xuất hiện ở trước mặt mọi người, một lão đầu trọc đi chân trần với dáng người khôi ngô đi ra từ trong khe nứt.

“Tiểu Tôn!”

“Đừng nhìn, thằng cha này nhìn vô cùng bủn xỉn, kể cả đôi giày đều không có, so sánh với vị đại nhân mặc áo giáp vàng trước đó, thật sự giống như tên khất cái!”

“Hơn nữa, ngươi nhìn xem sau khi hắn đi ra, thậm chí còn không dẫn đến cả thiên đạo kiếp vân, có thể thấy được, thực lực của hắn vốn kém vị đại nhân mặc áo giáp vàng kia!”

“Do đó, chúng ta không cần quá mức để ý đến kẻ yếu đuối này, vẫn nắm chặt cơ hội tạo ra nhà tranh mộng ảo thôi!”

Sau khi liếc nhìn Diệp Tiểu Cước ở trên không trung, Hoắc Sơn thúc giục Tôn Long nhanh chóng tiếp tục làm việc!

“Hả?’

“Ta bủn xỉn?”

“Ta kém thằng ngốc Diệp Nhất kia?”

“Sau đó, ta đù má thành kẻ yếu đuối?”

Nghe được câu nói này của Hoắc Sơn, sắc mặt Diệp Tiểu Cước lập tức trở nên khó coi, sau đó thầm nghĩ trong lòng: “Ở nơi đó, ta bị chín tên khốn bắt nạt thì thôi, hiện giờ ta còn thể để cho Diệp Nhất cưỡi lên trên đầu ta hay sao?”

Nghĩ như vậy, Diệp Tiểu Cước quyết định, xử lý xong chuyện bên chỗ Diệp Phong, hắn phải đi tìm Diệp Nhất đơn đấu!

(Diệp Nhất:??? Đó đều là do bọn họ nói, có liên quan gì đến ta? Ta đù má nằm không cũng trúng đạn?)