Chương 864 Gà con mổ nhau, còn cần tìm người đánh giá tranh! (2)
“Nói cách khác, trình độ họa đạo của hai người các ngươi không khác Kha thiếu kia lắm?”
Nghe thế, Diệp Phong cũng đã đi tới, sau đó nhìn hai người hỏi thẳng.
“Vị này chính là Diệp thiếu hả?”
“Không sai, ở trên trình độ họa đạo, ba người bọn ta không phân cao thấp!”
Nhìn thấy Diệp Phong đột nhiên xuất hiện, Mễ Hổ không hề bất ngờ, mà trả lời thẳng đối phương.
“Vậy vừa vặn!”
“Mới vừa rồi ta và nàng tiến hành một trận so tài vẽ tranh!”
“Nhưng hai người bọn ta đều cho rằng mình vẽ tốt hơn đối phương, nếu không, làm phiền hai vị, đánh giá giúp bọn ta?”
Nghe xong câu trả lời của Mễ Hổ, hai mắt Diệp Phong tỏa sáng, sau đó nói thẳng ra ý tưởng của bản thân.
“Ha ha ha!”
“Dễ nói dễ nói!”
“Chuyện đánh giá tranh này đối với bọn ta chính là đơn giản như ăn cơm uống nước thôi!”
Phương Thiên Lôi vẫn luôn không nói chuyện nghe thấy Diệp Phong nói vậy, cười lớn đồng ý.
Một lát sau!
“Điên rồi!”
“Hai người này tuyệt đối điên rồi!”
“Sao bọn họ có thể sử dụng bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh vẽ ra bức tranh buồn cười như thế ở trên Hắc U Sa Chỉ chứ!”
“Bọn họ đâu phải đang so tài vẽ tranh, đây con mẹ nó căn bản chính là đang bại gia!”
Đi vào phòng, khi Mễ Hổ và Phương Thiên Lôi nhìn thấy hai cây bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh đã hỏng và hai bức tranh trên Hắc U Sa Chỉ, đã điên cuồng mắng to trong lòng, dù sao, giấy bút loại cao cấp như vậy, kể cả hai người bọn họ đều không có!
“Diệp thiếu!”
“Tạm thời không nói đến tranh của hai người ai càng tốt hơn!”
“Ta chỉ muốn biết rõ, vì sao các ngươi không dung nhập họa ý vào tranh vậy?”
Hồi hồn lại, Mễ Hổ hoài nghi nhìn Diệp Phong hỏi.
“Mễ thiếu!”
“Ngươi nói có một khả năng chính là hai người bọn ta thật ra không phải là họa tu, do đó, bọn ta mới không dung nhập họa ý vào trong tranh không!”
Nhìn thấy dáng vẻ nghi ngờ không thôi của Mễ Hổ, Diệp Phong uyển chuyển giải thích một chút.
“Cái gì!!!”
“Hai người các ngươi không phải là họa tu?”
“Vậy vì sao các ngươi lại dùng bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh và Hắc U Sa Chỉ này vẽ tranh?”
Nghe Diệp Phong nói vậy, Mễ Hổ trực tiếp trừng lớn hai mắt kêu lên, trong mắt càng đầy rẫy khó có thể tin, dù thế nào hắn đều thật sự không ngờ nổi, người trong tay có thể có được giấy bút cao cấp như thế lại không phải là họa tu!
Lời này nói ra, ai dám tin?
“Mễ thiếu!”
“Bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh và Hắc U Sa Chỉ này đã là giấy bút kém cỏi nhất trong tay ta!”
“Hơn nữa, chỉ một phen so tài vẽ tranh như vậy, thật sự không cần dùng đến giấy bút quá tốt!”
Nghe thấy tiếng kêu của Mễ Hổ, Diệp Phong lại tỏ ra nghiêm túc giải thích.
???
Lời ta nói là ý này sao?
Ý của ta là, hai người các ngươi không phải là họa tu, khi tiến hành vẽ tranh, không cần phải dùng đến giấy bút tốt như vậy!
Kết quả, ngươi con mẹ nó hiện giờ lại nói với ta rằng đây là giấy bút kém cỏi nhất trong tay ngươi?
Ngươi làm như vậy, kêu bọn ta những họa tu chân chính này sống sao?
Nghe được giải thích của Diệp Phong, hai người Mễ Hổ và Phương Thiên Lôi đều sắp khóc, bọn họ nằm mơ đều thật không ngờ, có một ngày lại sẽ bị hai người thường đả kích!
“Mễ thiếu!”
“Phương thiếu!”
“Chỉ cần các ngươi đánh giá bức tranh long phượng trình tường của ta tốt hơn bức tranh ngựa phi nước đại của hắn, sau đó ta sẽ đưa cho hai người các ngươi ba mươi cây bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh làm tiền trà nước!”
“Nhớ kỹ, nhất định đừng thay đổi sắc mặt quá lớn, đừng để cho hắn phát hiện ra chúng ta âm thầm cấu kết!”
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong lại đột nhiên vang lên ở trong đầu Mễ Hổ và Phương Thiên Lôi.
Hả!
Nghe được lời này của Diệp Phong, hai người Mễ Hổ và Phương Thiên Lôi đột nhiên chấn động, sau đó bắt đầu nghiêm túc quan sát hai bức tranh!
“Bức tranh gà con bắt sâu này, chẳng lẽ là long phượng trình tường trong miệng Diệp thiếu?”
“Bức tranh vạn trùng rời núi này, chẳng lẽ chính là ngựa phi nước đại trong miệng Diệp thiếu?”
“Nếu như không nhờ Diệp thiếu nói cho chúng ta biết, đánh chết chúng ta đều không nhận ra hai bức tranh này rốt cuộc vẽ cái gì!”
“Hơn nữa, xét một cách công bằng, trình độ của hai bức tranh này thật sự không cao thấp, khó phân thắng bại!”
Lại cẩn thận quan sát hai bức tranh một lần, đầu tiên hai người Mễ Hổ và Phương Thiên Lôi châm chọc trong lòng một phen, sau đó đi sang bên giả vờ giả vịt thảo luận, lúc này mới nhìn Diệp Phong nói: “Diệp thiếu, hai chúng ta cảm thấy bức tranh long phượng trình tường này càng tốt hơn chút!”
“Đệt!”
“Hai con cún này chắc chắn bị Diệp trưởng lão thu mua!”
“Bằng không, làm sao bọn họ có thể coi bức tranh gà con bắt sâu này thành bức tranh long phượng trình tường được!”
“Nếu như bọn họ không bị Diệp trưởng lão thu mua, Sử Đại Xuyên ta con mẹ nó trực tiếp đứng trồng cây chuối ăn phân!”
Nghe hai người nói ra kết quả đánh giá sau cùng, Sử Đại Xuyên điên cuồng châm chọc trong lòng.
“Thôi bỏ đi!”
“Không phản bác!”
“Có lẽ đây là kết quả tốt nhất, nếu như thật sự chọc giận Diệp trưởng lão, sau khi trở lại cung môn, ta sẽ thê thảm!”
Nghĩ vậy, Sử Đại Xuyên liếc nhìn Diệp Phong, sau đó tỏ vẻ khâm phục khẩu phục: “Diệp trưởng lão, xem ra ở phương diện vẽ tranh này, ta còn cần học tập ngươi nhiều hơn!”
“Tiểu Sử!”
“Thất bại là mẫu thân của thành công, ngươi đừng vì một lần thất bại mà bỏ qua nhiệt tình yêu thương vẽ tranh!”
“Ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta không thiếu nhất chính là những giấy bút rác này, về sau chỉ cần muốn vẽ, chúng ta có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, có nghe thấy không!”
Nghe Sử Đại Xuyên nói vậy, Diệp Phong đắc ý nói.
???
Giấy bút rác?
Muốn vẽ thì vẽ?
Rốt cuộc trong tay các ngươi có bao nhiêu bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh và Hắc U Sa Chỉ vậy, các ngươi bại gia như vậy, mẫu thân các ngươi có biết không?
Nghe thấy Diệp Phong nói vậy, hai người Mễ Hổ và Phương Thiên Lôi ở bên cạnh đã hâm mộ đến sắp khóc, bọn họ hy vọng cỡ nào, sư tôn của mình cũng có thể nói ra một câu như vậy với bọn họ, sau đó cung ứng bút vẽ Cửu Huyền Quỷ Tinh và Hắc U Sa Chỉ vô hạn cho bọn họ!