← Quay lại trang sách

Chương 897 Vừa tới Huyền Thảo Phong liền trực tiếp cao điệu lên?

“Dưới tình huống cạnh tranh kịch liệt như vậy, Diệp thiếu dựa vào năng lực của bản thân, trực tiếp đột phá vòng vây, trở thành người duy nhất thông qua khảo hạch!”

Nghe Sở Côn dò hỏi, Trương chấp sự cũng nghiêm túc giải thích.

“Cái gì!”

“Tiêu chuẩn khảo hạch thu đồ đệ năm nay thế nhưng khắc nghiệt như vậy?”

“Cuối cùng chỉ có một mình Diệp thiếu thông qua khảo hạch?”

Sở Côn nghe vậy cũng kinh ngạc thốt lên.

“Mẹ kiếp!”

“Trương chấp sự thế nhưng cũng là người có thể nói giỏi như vậy, thật sự có thể nói dối!”

Diệp Phong ở một bên nghe vậy cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn chưa từng nghĩ đến, chính mình chính là đi cửa sau tiến vào, nhưng lại bị Trương chấp sự nói như vậy, hắn lập tức có cảm giác bức cách!

“Sở trưởng lão!”

“Sắp muộn rồi, chúng ta nên sắp chỗ ở cho Diệp thiếu trước đi!”

“Chúng ta không cần làm cái gì đặc biệt, chỉ cần sắp xếp một sân riêng là được!”

Lúc này, Mã chấp sự nãy giờ vẫn luôn im lặng chú ý đến sắc mặt Diệp Phong lộ ra một tia mệt mỏi, hắn nhìn về phía Sở Cô nhắc nhở.

???

Không làm cái gì đặc biệt?

Sau đó còn muốn một sân riêng?

Nhìn toàn bộ khu đệ tử cư trú của Huyền Thảo Phong không có một sân riêng nào, ngươi còn nói không muốn đặc biệt?

Nghe Mã chấp sự đề nghị, Sở Côn sửng sốt một chút, sau đó vội cười to nói: “Được rồi, ta lập tức đi thu xếp!”

“Thu xếp cái rắm!”

“Diệp thiếu có thể ở lại khu đệ tử cư trú bình thường sao?”

“Trực tiếp nhường sân của ngươi cho Diệp thiếu nghỉ ngơi đi!”

Đúng lúc này, giọng nói của Tưởng Long Sơn đột nhiên vang lên trong đầu Sở Côn.

???

Cung chủ thế nhưng cũng gọi tiểu tử này là Diệp thiếu?

Rốt cuộc hắn là người nào a!

Nghe Tưởng Long Sơn truyền âm thần thức, trong mắt Sở Côn cũng hiện lên một tia khiếp sợ, sau đó liền mang theo Diệp Phong cùng hai gã chấp sự đi đến sân của mình, đồng thời trong lòng cười khổ nói: “Đây làm gì tới làm thần thảo học đồ, mẹ nó tới đây làm ông nội thì đúng hơn!”

Một lát sau!

“Hả?”

“Sở trưởng lão này cũng biết điều đấy!”

“Thế nhưng còn biết nhường sân của mình cho Diệp thiếu!”

Nhìn Sở Côn mang bọn họ tới sân của mình, Trương chấp sự và Mã chấp sự cũng âm thầm gật đầu.

“Sở trưởng lão!”

“Sân viện này không phải là của ngươi đi!”

Nhìn sân viện yên tĩnh trước mắt, Diệp Phong đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó nhìn về phía Sở Côn lên tiếng dò hỏi.

“Diệp thiếu!”

“Ngài không chê thì tốt rồi!”

Sau khi nghe Diệp Phong nói như vậy, Sở Côn cũng cười đáp lại, dù sao người mà cung chủ có thể gọi là thiếu gia cũng không phải là người hắn có thể đắc tội, mà những gì hắn có thể làm chính là phải hầu hạ thật tốt!

“Sở trưởng lão!”

“Ta đây cũng có chút băn khoăn!”

“Nếu không, ta bồi thường cho ngươi một chút đi!”

Nói xong, Diệp Phong nhìn sang Phi Thiên Trư Trư dưới chân mình.

“Không phải đâu!”

“Ngươi lại muốn động đến đồ ăn của ta sao?”

Nhìn Diệp Phong đưa mắt ra hiệu, Phi Thiên Trư Trư không tha chần chừ lấy từ trong thần giới ra năm viên Hàn Tuỷ Ngọc Kim Đan.

“Hả?”

“Diệp thiếu, ngươi nói bồi thường cho ta không phải là năm viên Hàn Tuỷ Ngọc Kim Đan này đi!”

Nhìn thấy Phi Thiên Trư Trư lấy ra năm viên Hàn Tuỷ Ngọc Kim Đan, Sở Côn cũng mang theo vẻ không thể tin nhìn về phía Diệp Phong dò hỏi.

“Cái gì?”

“Ít sao?”

“Phi Thiên Trư Trư, lấy ra năm viên nữa đi!”

Thấy vẻ mặt khó tin của Sở Côn, Diệp Phong cũng cười ha hả nói.

???

Làm gì vậy?

Vừa tới Huyền Thảo Phong, liền trực tiếp cao điệu lên?

Nói điệu thấp đâu?

Thấy một màn như vậy, sau khi Trương chấp sự cùng Mã chấp sự liếc nhìn nhau đều lắc đầu cười khổ, sau đó thầm nói trong lòng: “Diệp thiếu cho rằng đây là việc điệu thấp, nhưng ở trong mắt chúng ta nó đã là chuyện quá mức cao điệu, đây chính là chênh lệch cảnh giới, so với Diệp thiếu, chúng ta như ếch ngồi đáy giếng!”

Không trung!

“Mẹ kiếp!!!”

“Làm cái oa đều có thể nhận được mười viên Hàn Tuỷ Ngọc Kim Đan?”

“Có cần phá của như vậy không!”

Thấy cảnh tượng này, Tưởng Long Sơn cũng hiện lên một tia khiếp sợ, hắn thật sự bị sốc trước trình độ phá của của Diệp Phong.

“Mấy vạn năm qua, ta không có việc gì liền cầm bảy viên Hàn Tủy Ngọc Kim Đan khoe khoang trước mặt đông đảo trưởng lão!”

“Nhưng hiện tại, bọn họ còn có nhiều Hàn Tuỷ Ngọc Kim Đan hơn ta, nếu như bị bọn họ phản khoe khoang một đợt, ta sẽ khó chịu muốn chết!”

“Nếu không, chờ lát nữa bọn họ rời đi, ta lặng lẽ đến chỗ ở của Diệp thiếu, giúp hắn rửa chân xoa bóp kiếm chút đan đan?”

Nghĩ vậy, Tưởng Long Sơn bay thẳng đến nơi xa, hắn nên chuẩn bị chậu rửa chân trước mới được!

Một lát sau!

“Cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi!”

Sau khi Sở Côn, Trương chấp sự cùng Mã chấp sự đều rời đi, Diệp Phong cũng treo hai cái hồ Lưu Li âm Dương ở trên tường, một cái thuận tiện dùng cho buổi tối, một cái để sáng mai rửa mặt!

Đông! Đông! Đông!

Ngay khi Diệp Phong vừa nằm trên giường không được vài phút, bên ngoài đột nhiên có tiếng đập cửa vang lên.

“Hả?”

“Có thể là ai?”

“Chẳng lẽ là ba vị trưởng lão Đoạn Phong, Triệu Cửu cùng Tôn Kha?”

Mang theo nghi hoặc, Diệp Phong đi tới phía cửa phòng.

“Hả?”

“Cung chủ, sao ngươi lại tới đây?”

“Có việc gì sao?”

Nhìn thấy Tưởng Long Sơn bưng một cái chậu gỗ đứng ở bên ngoài, Diệp Phong cũng khó hiểu lên tiếng hỏi.

“Diệp thiếu!”

“Không có việc gì, ta chỉ là đến đây đi dạo một chút!”

“Không quấy rầy đến ngươi nghỉ ngơi đấy chứ!”

Nghe Diệp Phong dò hỏi, trên mặt Tưởng Long Sơn cũng hiện lên ý cười giải thích.

“Không quấy rầy!”

“Cung chủ mời vào!”

Nghe Tưởng Long Sơn nói xong lời này, Diệp Phong cũng cười tránh người sang một bên.

“Cung chủ!”

“Ngươi đi dạo thì đi dạo!”

“Nhưng tại sao phải mang theo chậu gỗ đi dạo?”

Sau khi đi vào phòng, Diệp Phong tò mò nhìn về phía Tưởng Long Sơn hỏi.

“Diệp thiếu!”

“Cái chậu gỗ này là ta chuyên môn mang đến cho ngươi!”

“Dù sao nơi này cũng là chỗ ở của Sở trưởng lão, nếu như ngươi muốn ngâm chân, vậy thì nhất định không thể dùng chậu rửa chân hôi thối của Sở trưởng lão, cho nên, ta liền mang theo một cái mới đến đây cho ngươi!”