Chương 904 Hay là chúng ta lại đánh hắn thêm một trận?
Tuy nhiên, ba vị trưởng lão Đoạn Phong, Triệu Cửu cùng Tôn Kha ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Sở Côn cùng Tưởng Long Sơn, lại bình tĩnh khinh thường bĩu môi, trong lòng cùng nghĩ: “Không phải Diệp thiếu chỉ là đột phát một chút thôi sao, có gì mà phải ầm ĩ lên!”
Dù sao bọn họ cũng không cảm thấy có gì phải kinh ngạc, bọn họ đã từng chứng kiến Diệp Phong đột phá trong một canh giờ lên hai cái tiểu cảnh giới ở Huyết Sắc Sa Mạc, sau đó lại giúp Phi Thiên Trư Trư điên cuồng đột phá hai lần!
“Lại đột phá!”
“Xem ra, rất nhanh là có thể đột phá đến Thiên Thần Cảnh Nhất Trọng!”
Ý thức được tu vi của mình lại tăng vọt, khóe miệng Diệp Phong hiện lên một nụ cười.
“Cung chủ!”
“Bốn vị trưởng lão!”
“Ta đã chơi xong rồi, đã đến lúc ta nên rời đi!”
“Chúng ta về sau có duyên gặp lại!”
Đúng lúc này, Diệp Phong nhìn về phía năm người nói ra một câu như vậy, sau đó ném một quả thần giới cho Sở Côn, sau đó bay vút lên trời, bay nhanh ra bên ngoài Đan Ma Cung.
“Diệp thiếu!”
“Chờ ta với!”
Ngay sau đó, âm thanh của Phi Thiên Trư Trư cũng vang lên từ bên cạnh, sau đó nó cũng hóa thành một đạo bạch quang, cấp tốc đuổi theo Diệp Phong.
???
Đi rồi?
Vừa đến cửa cung hai ngày, liền chơi đủ rồi?
Nhìn Diệp Phong rời đi, đám người Tưởng Long Sơn, Đoạn Phong, Triệu Cửu lộ ra một tia hoang mang, bọn họ không nghĩ tới Diệp Phong lại chơi xong nhanh như vậy!
“Sở Côn trưởng lão!”
“Vừa rồi Diệp thiếu ném cho ngươi một quả thần giới, bên trong có cái gì?”
Sau khi định thần lại, Tưởng Long Sơn mang theo tò mò nhìn Sở Côn hỏi.
Ba người ở một bên nghe vậy cũng nhìn Sở Côn, bọn họ cũng rất muốn biết, bên trong quả thần giới kia rốt cuộc là cái gì!
“Không có gì!”
“Không có gì bên trong cả!”
Thấy bốn người bọn họ đang nhìn mình, Sở Côn vội vàng thu hồi thần giới, sau đó có chút bất an đáp lại.
“Ai!”
“Sở Côn trưởng lão!”
“Nếu như ngươi đã nói như vậy, chúng ta cũng rất khó xử a!”
Nhìn thấy Sở Côn không muốn nói, Tưởng Long Sơn cũng bất đắc dĩ thở dài, sau đó liền đưa mắt ra hiệu với Đoạn Phong, Triệu Cửu cùng Tôn Kha ở bên cạnh,
“Mẹ kiếp!”
“Các ngươi đánh ta đến nghiện rồi phải không?”
“Có ngon thì một đấu một a!”
Lại lần nữa bị bốn người cõng đi, Sở Côn tức hộc máu mắng to lên.
Nửa giờ sau!
“Cung chủ!”
“Nếu như không có ngoài ý muốn, trong thần giới hẳn là phí vất vả mà Diệp thiếu cho Sở Côn!”
Sau khi đánh xong, Đoạn Phong nhìn sang Tưởng Long Sơn nói ra suy nghĩ của mình.
“Ta cũng nghĩ như vậy!”
“Nhưng không sao, mặc dù không lấy được phí vất vả từ hắn, nhưng Diệp thiếu vẫn để lại cho Đan Ma Cung chúng ta một món quà lớn!”
Nhìn vô số cây non ở nhất hào Thần thực điền đang biến dị và nhanh chóng sinh trưởng, Tưởng Long Sơn tiếp tục nói: “Tuy rằng những cây non trong nhất hào Thần thực điền đều là rác rưởi, nhưng Diệp thiếu đã dùng Hàn Tuỷ Ngọc Kim Lộ cùng Thái Thanh Sinh Linh Dịch tưới qua, hiện tại chúng nó cũng không phải là thiên tài địa bảo bình thường, chỉ sợ không bao lâu nữa, số cây non rác rưởi này sẽ biến thành Thần thực cực kỳ quý hiếm!”
“Cung chủ!”
“Có một chuyện không biết có nên nói hay không!”
“Chính là Sở Côn trưởng lão chính là Phong chủ của Huyền Thảo Phong, cho dù vô số cây non ở nhất hào Thần thực điền đều biến thành Thần thực có giá trị sang quý, vậy thì cũng đều về hắn quản!”
“Nói cách khác, hắn vừa cầm phí vất vả của hắn, vừa khống chế lễ vật mà Diệp thiếu đưa cho Đan Ma Cung chúng ta!”
Đúng lúc này, Triệu Cửu ở bên cạnh nhìn về phía Tưởng Long Sơn lên tiếng nhắc nhở!
Hả?
Nghe vậy, Tưởng Long Sơn sửng sốt một chút, sau đó nhìn sang ba người bọn họ rồi hỏi: “Hay là chúng ta lại đánh hắn thêm một trận?”
“Quá độc ác!”
“Cung chủ cùng ba tên khốn kia xuống tay quá độc ác!”
“Nhưng mà, chỉ cần có thể giữ được phí vất vả, bị đánh một trận cũng không là gì!”
Sau khi Sở Côn mang theo khuôn mặt bầm dập đi ra từ rừng cây nhỏ, hắn cũng nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Hả?”
“Tình huống gì thế này?”
“Cung chủ cùng ba tên khốn kia tại sao lại đi đến đây?”
“Chẳng lẽ vừa nãy đánh ta chưa đã ghiền, cho nên chuẩn bị đánh thêm một trận bù đắp sao?”
Nhìn thấy bốn người từ đằng xa đi tới, Sở Côn cũng lộ ra một nụ cười khổ, sau đó bản thân vô cùng thức thời đi vào trong rừng cây nhỏ!
……
“Diệp thiếu!”
“Tại sao vừa rồi ngươi lại ném thần giới chứa phí vất vả cho Sở Côn trưởng lão ở trước mặt nhiều người như vậy!"
“Ngươi làm như vậy, Sở Côn trưởng lão chẳng phải lại bị bọn họ đánh thêm một trận sao?”
Sau khi rời khỏi Đan Ma Cung, Phi Thiên Trư Trư tò mò hỏi.
“Phi Thiên Trư Trư!”
“Ngươi có cảm thấy có một loại khả năng, đó chính là trong thần giới kia, không chỉ có chứa phí vất vả của một mình hắn mà còn cả phí vất vả của bốn người còn lại!”
Nghe vậy, Diệp Phong đang ngồi trên lưng Phi Thiên Trư Trư cũng cười giải thích một câu.
Bên kia!
Đan Ma Cung, Huyền Thảo Phong, trong rừng cây nhỏ!
“Đừng đánh!”
“Mẹ nó các ngươi đừng đánh nữa!”
“Ta phục, ta chia đồ vật trong thần giới kia cho các ngươi được chưa?”
Lúc này, lại bị vây công thêm một canh giờ, Sở Côn rốt cục chịu không nổi phải lựa chọn thỏa hiệp!
“Mẹ kiếp!”
“Phí vất vả này không thích hợp!”
“Tại sao Diệp thiếu lại đưa nhiều như vậy?”
Khi Sở Côn nhìn thấy số lượng Hàn Tuỷ Ngọc Kim Đan cùng Hàn Tuỷ Ngọc Kim Lộ ở trong thần giới gấp năm lần phí vất vả của mình, hắn hoàn toàn sững người!
Chờ một chút!
Phí vất vả mà Diệp thiếu đưa, vừa vặn là năm phân, nghĩa là bốn phần còn lại là của mấy tên khốn này sao?
Nói cách khác, ta đã bị đánh ba lần vô ích?
Sau khi ý thức được tình huống, Sở Côn muốn phát điên, trong lòng suy sụp hô to: “Diệp thiếu, nếu như ngươi cũng chuẩn bị phí vất vả cho bọn hắn, vậy thì hãy nói với ta một tiếng a, ta bị đánh quá oan ức!”
……
“Diệp thiếu!”
“Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?”
“Phải đi Huyết Sắc Sa Mạc sao?”