← Quay lại trang sách

Chương 915 Trò chơi nhỏ, kiến vương tranh bá!

Nghe Diệp Phong nói xong, Ba Phong cùng Hạ Mạc Xuyên hai mặt nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, cùng nhau nghĩ: “Trò chơi nhỏ này cũng quá ngây thơ đi!”

Bùm!

Đúng lúc này, Diệp Phong rốt cuộc cũng lấy ra bình thuỷ tinh có chứa nước mắt của Ngân Lão Bạo Long.

“Đó là…nước mắt Ngân Lão Bạo Long!”

“Một lọ nước mắt tràn đầy?”

Khi hai người họ nhìn thấy bình thủy tinh chứa những giọt nước mắt trong suốt kia, bọn họ đều khiếp sợ hô lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin!

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, trong tay Diệp Phong thế nhưng lại có nhiều nước mắt Ngân Lão Bạo Long như vậy!

“Chờ một chút!”

“Tại sao lúc này Diệp thiếu lại lấy ra nước mắt Ngân Lão Bạo Long a!”

“Chẳng lẽ hắn chuẩn bị dùng những giọt nước mắt Ngân Lão Bạo Long trân quý kia lên trên người đống kiến hoang dã này?”

Nghĩ vậy, hai người đều trừng lớn mắt nhìn sang Diệp Phong, bọn họ hy vọng suy đoán của mình không phải là thật, nếu không, bọn họ thật sự sẽ bị đả kích!

“Ba quản gia!”

“Hạ tiền bối!”

“Ta đã phân 160 giọt nước mắt Ngân Lão Bạo Long cho các ngươi rồi!”

“Tiếp theo, chúng ta tranh thủ cho 160 con kiến hoang dã này dùng một giọt, ta thật sự rất muốn nhìn xem, sau khi thân hình nho nhỏ của chúng nó hấp thu lực lượng nước mắt Ngân Lão Bạo Long có thể bộc phát ra lực lượng kinh người như thế nào!”

Nhưng mà, những lời nói tiếp theo của Diệp Phong đã hoàn toàn đập tan hy vọng cuối cùng của hai người, nhìn hai cái bình nhỏ mà Diệp Phong đưa qua, họ cũng đưa cánh tay run rẩy của mình ra!

“Diệp thiếu!”

“Đây chính là nước mắt Ngân Lão Bạo Long a, cho dù không cầm đi luyện chế đan dược, thì mỗi một giọt cũng đều tương đương với một tấm át chủ bài mạnh mẽ a!”

“Hiện tại muốn dùng ở trên người đám kiến hoang dã này, có phải có chút quá mức lãng phí rồi không?”

Hạ Mạc Xuyên lúc này cũng đang ôm hy vọng cuối cùng của mình, trực tiếp nhìn về phía Diệp Phong khuyên bảo.

“Lãng phí sao?”

“Có gì mà lãng phí!”

“Dùng hết, vậy để đầu Ngân Lão Bạo Long mà ngươi nuôi khóc thêm một chút!”

Nghe Hạ Mạc Xuyên khuyên bảo, Diệp Phong không chút nào để ý đáp lại một câu.

???

Toàn bộ nước mắt trong lọ này đều là do đầu Ngân Lão Bạo Long mà ta nuôi khóc ra sao?

Ta hầu hạ nó 900 năm, nó chưa bao giờ chảy một giọt nước mắt cho ta!

Kết quả là đến lượt ngươi, nó loảng xoảng loảng xoảng chính là một trận khóc?

Nghe Diệp Phong nói lời này, Hạ Mạc Xuyên hoàn toàn choáng váng, hắn vốn tưởng rằng một lọ nước mắt Ngân Lão Bạo Long này là của Diệp Phong, nhưng hắn chưa bao giờ ngờ tới, mẹ nó thế nhưng là của đầu Ngân Lão Bạo Long mình nuôi khóc ra!

“Mẹ kiếp!”

“Biết được chân tướng, ta càng cảm thấy khó chịu!”

“Trong tình huống bình thường, số nước mắt Ngân Lão Bạo Long hẳn là phải ta mới đúng!”

Sau khi phục hồi tinh thần, Hạ Mạc Xuyên hoàn toàn sụp đổ, trong lòng càng mắng to: “Mẹ nó 900 năm tình cảm, loại long vong ân phụ nghĩa này không làm thịt bây giờ thì khi nào mới làm!”

Một lát sau!

Khi Ba Phong cùng Hạ Mạc Xuyên nhỏ từng giọt nước mắt Ngân Lão Bạo Long lên mỗi một con kiến hoang dã, trong tim bọ họ đều đang rỉ máu, phải biết rằng, họ chưa bao giờ sử dụng thứ tốt như vậy, họ cũng muốn cảm nhận xem khi mình tiến vào lúc cuồng bạo thì có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như thế nào!

“Mẹ kiếp!”

“Đám kiến hoang dã này bắt đầu biến thân!”

“Thân thể của chúng nó đều bành trướng một vòng, từng con kiến ​​hoang dã nhìn qua đều cực kỳ cứng cỏi, giống như những con kiến ​​chiến cường hãn, thật không ngờ nước mắt Ngân Lão Bạo Long lại dữ dội đến như vậy!”

Đúng lúc này, khi Diệp Phong phát hiện đám kiến ​​hoang dã đã bắt đầu biến hóa, hắn cũng hưng phấn kêu lên!

Nghe Diệp Phong kinh hô, Ba Phong cùng Hạ Mạc Xuyên cũng nhìn sang đàn kiến của mình.

“Mẹ kiếp!”

“Quá khủng bố!”

“Những con kiến hoang dã này sau khi tiến vào trạng thái cuồng bạo thế nhưng lại có thể xảy ra biến hóa lớn như vậy!”

Khi cả hai chú ý tới đàn kiến của mình cũng đã xảy ra biến hoá, trong mắt hai người hiện lên một tia hâm mộ, bởi vì bọn họ cũng rất muốn cảm thụ một lần cảm giác lực lượng cuồng bạo!

“Lên!”

“Cắn nó!”

“Xé nát chúng nó ra!”

“…”

Khi ba người đều thu hồi thần lực, 480 con kiến hoang dã đã rơi vào trạng thái cuồng bạo đều chuyển sang trạng thái hỗn chiến!

“Hai vị!”

“Các ngươi trước nhìn chằm chằm chúng nó một chút!”

“Ta đi đến chỗ Ngân Lão Bạo Long lấy một ít nước mắt trở về!”

Nhìn thấy đàn kiến đã bị giết hoặc bị thương hơn phân nửa, Diệp Phong liền biết rằng cuộc chiến đàn kiến này ​​sắp kết thúc, sau đó hắn liền đứng dậy đi đến phòng nghỉ.

???

Chẳng phải Kiến vương ​​sắp xuất hiện rồi sao?

Tại sao phải lấy thêm một ít?

Nghe Diệp Phong nói xong, Ba Phong cũng lộ vẻ nghi hoặc hỏi: “Diệp thiếu, không phải Kiến vương lập tức phải xuất hiện sao, sao còn đi lấy nước mắt làm cái gì?”

“Ba quản gia!”

“Đây tính cái gì Kiến vương a!”

“Đây chỉ là trò chơi nhỏ, chúng ta phải chơi hai mươi lần mới được!”

“Chỉ có làm hai mươi con kiến hoang dã thắng lợi tiến hành chiến đấu một lần nữa, chúng ta mới có thể chọn ra Kiến vương ​​​​thực sự!”

Sau khi giải thích một câu, Diệp Phong lúc này mới bước ra khỏi phòng.

Mà nghe Diệp Phong nói xong những lời này, Ba Phong cùng Hạ Mạc Xuyên lập tức cả kinh, bọn hắn không nghĩ tới Diệp Phong lại chuẩn bị biểu diễn hai mươi lần, nếu mỗi lần là 480 giọt, như vậy hai mươi lần chính là 9600 giọt a!

“Hạ huynh!”

“Đầu Ngân Lão Bạo Long ngươi nuôi lớn đã đề phòng ngươi 900 năm!”

“Mà hiện tại, nó chuẩn bị vì Diệp thiếu khóc ra nước mắt 900 năm qua tích tụ được a!”

Sau khi hoàn hồn, Ba Phong nhìn về phía Hạ Mạc Xuyên bày tỏ suy nghĩ của mình.

Hô!

Nghe Ba Phong nói lời này, Hạ Mạc Xuyên cũng thở ra một hơi thật dài, sau đó đi đến bên một góc, đồng thời nói: “Ba Phong huynh, ngươi nhìn chằm chằm một chút, ta đi mài đao trước!”

Bên kia!

“Ngân Lão Bạo Long!”

“Khóc đi!”