← Quay lại trang sách

Chương 940 Đêm nay, sẽ có yến hội pháo hoa chưa từng có!

“Diệp thiếu!”

“Chơi là chơi, xem là xem!”

“Nhưng chuyện này không thể để người của Thiên Diệu Các nhìn thấy!”

“Dù sao, át chủ bài lớn nhất của bọn họ chính là Thiên Diệu Hoả Liên, nếu như bọn họ nhìn thấy chúng ta đốt Thiên Diệu Hoả Liên để chơi, bọn họ nhất định sẽ điên mất!”

Đúng lúc này, Hoắc Sơn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nhắc nhở.

“Cung chủ!”

“Chúng ta phá đồ vật của mình, cần gì phải quan tâm đến cảm nhận của người khác!”

“Hơn nữa, Thiên Diệu Các ở đâu cũng không biết, sao có thể nhìn thấy cảnh tượng chúng ta đốt Thiên Diệu Hoả Liên!”

Nghe Hoắc Sơn nhắc nhở, Diệp Phong không quan tâm nói.

“Diệp thiếu!”

“Vị trí của Tinh Hồn Sơn chúng ta nằm trong khu vực khống chế của Thiên Diệu Các!”

“Nói câu không dễ nghe, đây là địa bàn của người ta, dưới tình huống bình thường, khi chúng ta muốn sáng lập cửa cung thì phải đến nói với người ta một tiếng, trừ phi thực lực của chúng ta mạnh hơn bọn hắn!”

“Mà theo ta được biết, Thiên Diệu Các hiện tại không tệ lắm, bình thường cũng không chèn ép khống chế các thế lực trong khu vực, nếu như là những thế lực khác, chỉ sợ họ đã tới tìm chúng ta gây phiền toái từ lâu!”

Phát hiện ra Diệp Phong không hiểu tình hình, Hoắc Sơn cũng nhanh chóng giải thích.

“Hả?”

“Tạo thế lực phiền phức như vậy sao?”

“Còn cần nhìn sắc mặt người khác?”

Nghe xong lời này, Diệp Phong cũng lộ vẻ khó hiểu hỏi.

“Diệp thiếu!”

“Thần giới cũng là thế giới cá lớn nuốt cá bé!”

“Nếu như không muốn nhìn sắc mặt người khác, nhất định phải tìm một khu vực không bị bất kỳ thế lực nào khống chế để đến thành lập thế lực, mà chúng ta sáng lập cửa cung ở chỗ này, thật ra liền tương đương với việc muốn tìm kiếm sự che chở từ Thiên Diệu Các, vậy thì chúng ta phải xem sắc mặt của người ta, hàng năm giao nộp lên một ít Thần Linh Tinh cũng là chuyện bình thường!

Nghe Diệp Phong nói như vậy, Hoắc Sơn lại lần nữa lên tiếng giải thích.

“Thì ra là như vậy!”

“Vậy thì việc nhìn sắc mặt của người khác cũng không phải tật xấu!”

“Chẳng qua, tuy rằng thực lực cửa cung chúng ta mạnh hơn Thiên Diệu Các, nhưng chúng ta cũng không thể làm hỏng quy củ, vẫn nên nộp lên phí bảo hộ!”

Sau khi hiểu biết tình huống, Diệp Phong cảm thấy đây cũng là một cơ hội để phá của, sao hắn lại có thể bỏ lỡ!

“Việc giao phí bảo hộ này đến lúc đó liền giao cho Ba quản gia đi!”

“Bảo hắn sáng mai đi đến Thiên Diệu Các một chuyến, sau đó nộp lên phí bảo hộ!”

“Nhưng mà đêm nay phải gọi mọi người lên đỉnh núi, gọi cả năm con hổ dưới chân núi, chúng ta sẽ có một bữa tiệc pháo hoa chưa từng có!”

Lúc này, Diệp Phong hưng phấn nhìn Hoắc Sơn nói.

???

Buổi tiệc pháo hoa lớn trước nay chưa từng có?

Như vậy thì phải nhóm lửa đốt bao nhiêu đóa Thiên Diệu Hỏa Liên!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Hoắc Sơn cũng bị giật nảy mình, sau đó vội vàng hỏi: "Diệp thiếu, vậy đêm nay chúng ta phải đốt bao nhiêu đoá Thiên Diệu Hỏa Liên?"

"Không có nhiều!"

"Cũng chỉ một trăm vạn đóa!"

"Đến lúc đó phải xem mọi người chơi hài lòng hay không, nếu như vui vẻ thì chúng ta lại thêm một trăm vạn đóa!"

Nghe được Hoắc Sơn hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng thuận miệng đáp lại một câu.

"Cái gì!!!"

"Một trăm vạn đóa?"

"Nếu chơi vui vẻ thì còn phải thêm một trăm vạn đóa?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Hoắc Sơn trực tiếp trừng lớn hai mắt kinh hô lên, thậm chí hơi thở đều trở nên dồn dập, hắn vốn cho rằng chỉ đốt một trăm đóa tùy tiện chơi mà thôi, nhưng ai mà ngờ được là đằng sau còn có chữ vạn!

Phải biết, mặc dù Thiên Diệu Hỏa Liên Chỉ là thiên tài địa bảo hi hữu bình thường nhưng dù sao nó cũng là thiên tài địa bảo hi hữu, cũng không phải là rau cải trắng có mặt ở khắp nơi, hơn nữa giá trị của mỗi một đóa Thiên Diệu Hỏa Liên cũng đều cực kỳ đắt đỏ!

Mà một trăm vạn đóa Thiên Diệu Hỏa Liên, Giá trị của nó khó mà đánh giá được!

"Thật là đáng sợ!"

"Ta biết Diệp thiếu là một tên bại gia tử, hơn nữa còn là một tên bại gia tửphát rồ!"

"Nhưng mà ta thật sự không ngờ được là ở phương diện phá của hắn hoàn toàn không có chút ranh giới nào!"

Sau khi tỉnh táo lại, Hoắc Sơn cũng gượng cười tự nói.

"Diệp thiếu!"

"Thiên Diệu Hỏa Liên chia làm ba cánh, sáu cánh và chín cánh, chúng ta đốt mấy cánh?"

Lúc này, Hoắc Sơn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó quay qua nhìn Diệp Phong hỏi thăm, dù sao, một đóa Thiên Diệu Hỏa Liên chín cánh có giá trị ít nhất cũng gấp mấy chục lần ba cánh!

"Cung chủ!"

"Ta chính là thần hào phá của!"

"Như vậy chắc chắn là phải đốt chín cánh, loại rác rưởi hỏa liên ba cánh hoặc sáu cánh, ta không lấy ra được!"

Nghe được Hoắc Sơn hỏi thăm mình như vậy, Diệp Phong cũng trưng vẻ mặt thành thật ra lên tiếng đáp lại.

Hả?

Ba cánh hoặc sáu cánh Thiên Diệu Hỏa Liên, ngươi nói là rác rưởi?

Ngươi có biết nếu như những lời này bị người của Thiên Diệu Các nghe được thì bọn họ sẽ sụp đổ như thế nào hay không?

Nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Diệp Phong, Hoắc Sơn cũng lắc đầu nở nụ cười khổ, nhưng mà hắn cảm thấy rất may mắn chính là mình không phải là người của Thiên Diệu Các!

Tinh Hồn Sơn, chân núi!

"Rốt cục đi vào Tinh Hồn Sơn!"

"Thiếu các chủ!"

"Tiếp theo, chuyện tìm hiểu tình huống của Tinh Hồn Cung và đưa thư mời giao cho ta làm đi!"

"Ngài đứng ở bên cạnh quan sát là được!"

Lúc này, Ngô trưởng lão quay qua nhìn thanh niên đang đứng bên cạnh mình lên tiếng nhắc nhở, chỉ sợ lát nữa đối phương sẽ nói ra những câu không dễ nghe!

"Ngô trưởng lão!"

"Ngươi yên tâm đi, lát nữa ta sẽ không nói lung tung đâu!"

"Trước đó những lời mà ta nói chỉ là nói với ngươi thôi, bây giờ đã đi đến đây rồi ta nói chuyện và làm việc sẽ có chừng mực!"

Nghe nói như thế, An Thái cũng biết được là Ngô trưởng lão đang lo lắng cái gì, cho nên cũng lên tiếng bảo đảm.

"Ồ!"

"Tại sao ở dưới chân núi này lại có năm cái nhà gỗ?"

Đúng lúc này, Ngô trưởng lão cũng chú ý tới nơi ở của Ngũ Hổ ở dưới chân núi, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, hắn hoàn toàn không hiểu được là tại sao lại có người ở dưới chân một ngọn núi hoang vu như thế này!