← Quay lại trang sách

Chương 970 Là mối quan tâm của ngươi đã đi chệch hướng, hay là suy nghĩ của ta đã đi chệch hướng? (1438)

Nghe được vấn đề lo lắng của Diệp Phong, tất cả mọi người cũng lộ ra một nụ cười khổ, sau đó mọi người nhìn về phía Lệ Thất, bởi vì trước đó Lệ Thất đã đưa ra giải pháp giống hệt như Diệp Phong, khiến cho bọn họ không khỏi cảm thán trong lòng: “Thật là thầy trò đồng tâm, ném bình cũng tốt a!”

“Tiểu Cước đừng trốn, nhận lấy một chùy của ta!”

“Tiểu Chuỳ đừng trốn, ăn một kiếm của ta!”

Đúng lúc này, trên không bỗng nhiên truyền đến hai tiếng hét lớn, ngay sau đó, ba tên nam tử đuổi theo nhau đuổi đùa xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người!

“Mẹ kiếp!”

“Diệp Tiểu Chuỳ, mẹ nó ngươi có bệnh tâm thần a!”

“Diệp Tiểu Kiếm đánh ngươi, đó là chuyện của hai người, sao lại lôi ta vào làm gì!”

Lúc này, Diệp Tiểu Cước đang điên cuồng chạy ở phía trước cũng tức giận rống to Diệp Tiểu Chuỳ ở phía sau.

“Bởi vì ngươi rất dễ bắt nạt a!”

“Ai bảo ngươi đánh không lại ta đâu!”

“Nếu muốn không bị ta bắt nạt, vậy ngươi cố gắng tu luyện đi, cường đại hơn ta a!”

Nghe Diệp Tiểu Cước tức giận mắng, Diệp Tiểu Chuỳ lại là thờ ơ đáp lại.

“Mẹ kiếp!”

“Mẹ nó ngươi nói rất đúng, nói rất có lý!”

“Trong lúc nhất thời, ta thế nhưng không lời gì để nói!”

Nghe Diệp Tiểu Chuỳ nói xong những lời này, Diệp Tiểu Cước tức muốn khóc, hắn không rõ, vốn dĩ chính mình đến đây làm người thủ mao thoải mái dễ chịu, không có việc gì thì trêu chọc hổ, chọc long, cuộc sống rất thích ý, nhưng tại sao Diệp Tiểu Chuỳ lại đến đây chứ!

Sau khi tới còn đánh hắn mỗi ngày!

Đánh hắn còn chưa tính, ai mà ngờ mới qua mấy ngày, tên điên Diệp Tiểu Kiếm kia thế nhưng cũng tới, ai mà chịu cho nổi a!

“Tiểu Kiếm vào ngày đầu tiên tới đã bắt đầu chơi?”

“Thật đúng là một tên không thể ngồi yên!”

Nhìn thấy cảnh tượng trên không trung, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó liền mang theo đoàn cướp bốn thú cùng Lệ Thất đi đến con đường lên núi.

“Không phải đâu!”

“Diệp thiếu, ngươi hỏi ta xong liền mặc kệ ta sao?”

“Ngươi rời đi ta sẽ gặp rắc rối!”

Nhìn thấy Diệp Phong rời đi, năm người còn lại dùng ánh mắt hung ác nhìn mình, đầu heo An Thái trực tiếp luống cuống!

“An Thái!”

“Ngươi cũng dám ở trước mặt Diệp thiếu cáo chúng ta?”

“Xem ra trận đánh vừa rồi vẫn chưa đủ tàn nhẫn a!”

Sau khi Diệp Phong, bọn cướp bốn thú cùng Lệ Thất hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của mọi người, Chu Sơn cũng xách cây gậy trong tay lên, sau đó nhìn về phía An Thái cười xấu xa nói.

“Năm vị ca ca!”

“Lục đệ biết sai rồi!”

“Nhưng thật sự không thể đánh trên mặt!”

“Xin năm vị ca ca đừng đánh mặt ta!”

Nói xong, hắn xoay người nằm sấp xuống đất, dẩu lên miếng thịt, toàn bộ động tác mà An Thái thực hiện đều nhịp nhàng uyển chuyển, thực hiện chỉ trong một lần!

……

“Sư tôn!”

“Thềm đá dưới chân chúng ta đều là Vân Lãng Độc Thạch sao sao?”

Trên đường lên núi, Lệ Thất cũng lộ vẻ ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy!”

“Toàn bộ thềm đá trên con đường lên núi đều là Vân Lãng Độc Thạch!”

“Thế nào, cũng không tệ lắm đi!”

Nghe Lệ Thất hỏi, Diệp Phong cũng lộ vẻ đắc ý nói.

“Sư tôn!”

“Thật là quá lợi hại!”

“Nói thật, ta cũng không dám tưởng tượng tình huống bên trong cửa cung như thế nào!”

Nghe xong, Lệ Thất cũng lộ vẻ chờ mong đáp lại, đồng thời trong lòng may mắn thầm nghĩ: “Nếu không phải ta tổ chức một cuộc thi phá của ở Khung Thiên Thành, e rằng ta cũng không gặp được sư tôn, nếu như không gặp sư tôn, đó nhất định là hối tiếc lớn nhất trong đời ta!”

“Trời ~~~ ạ!”

“Không hổ là cửa cung của sư tôn!”

“Quả thực là ngang tàng tới cực điểm a!”

“Chẳng qua ta cần phải ổn định, nếu lúc này biểu hiện lúc kinh lúc rống, chẳng phải là ném thể diện của sư tôn rồi sao!”

Sau khi hai người bốn thú đi lên đỉnh núi, Lệ Thất nhìn thấy tòa cung điện được xây dựng từ Cực phẩm Thần Linh Tinh, nhà tranh được tạo từ Thuỷ Vân Huyễn Tinh, máu tươi của Phệ Thiên Ma Long rót đầy bể bơi, trong lòng cũng không kìm được kinh ngạc cảm thán với tác phẩm nghệ thuật này.

“Phi Thiên Trư Trư!”

“Ngươi dẫn bọn họ đi dạo trong cửa cung đi, ta đi tìm cung chủ hỏi chút việc trước!”

Nói xong, Diệp Phong liền đi đến cửa cung đại điện.

Cửa cung đại điện!

“Hoắc cung chủ!”

“Vậy ta đi trước!”

“Nếu như Diệp thiếu trở về hỏi ta, ngươi liền giúp ta giải thích một chút!”

Lúc này, Sử Đại Xuyên ở trong đại điện nhìn về phía Hoắc Sơn tràn đầy không tha nói.

“Đi thôi!”

“Đến lúc đó ta sẽ giải thích với Diệp thiếu!”

Hoắc Sơn nghe xong cũng gật đầu đáp lại một câu.

“Giải thích cái gì?”

“Sử Đại Xuyên, ngươi muốn đi đâu?”

Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong vang lên từ bên ngoài đại điện.

“Diệp thiếu!”

“Ngài đã trở lại!”

Nhìn thấy Diệp Phong từ ngoài đại điện đi vào, Hoắc Sơn cùng Sử Đại Xuyên cũng giật mình hô to.

Một lát sau!

“Diệp thiếu!”

“Gia tộc bọn ta cách mười năm đều sẽ tổ chức một lần tông tộc đại bỉ!”

“Mà tông tộc đại bỉ cũng liên quan đến việc các chủ mạch tộc nhân cùng chi mạch tộc nhân có thể phân được bao nhiêu sản nghiệp từ trong gia tộc!”

“Tuy rằng chỉ có thể hoạt động mười năm, nhưng nếu đạt được sản nghiệp thì cũng đủ nhiều, trong mười năm thời gian cũng có thể đạt được không ít lợi nhuận, mà phụ thân ta chỉ là gia tộc chi mạch, cho nên vì phụ thân ta, ta cần phải trở về tham gia tông tộc đại bỉ lần này!”

Lúc này, Sử Đại Xuyên cũng nhìn về phía Diệp Phong nói ra nguyên nhân mình phải phải rời khỏi.

“Diệp thiếu!”

“Sử thị gia tộc của Sử Đại Xuyên không giống như những gia tộc bình thường, thực lực rất khủng bố, tuy rằng kém với những thế lực bá chủ, nhưng tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với thế lực đỉnh cấp!”

Lúc này, Hoắc Sơn ở bên cạnh cũng nói thêm một chút tình huống của gia tộc Sử Đại Xuyên.

“Nga!”

“Sử Đại Xuyên, không ngờ gia tộc của ngươi lại mạnh như vậy!”

“Ta cũng sinh ra một chút hứng thú đối với tông tộc đại bỉ lần này của các ngươi!”

“Không biết có thể mang theo ta trở về không, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt!”

Sau khi hiểu biết tình huống, Diệp Phong cũng có chút hứng thú, sau đó nhìn về phía Sử Đại Xuyên hỏi.

“Đương nhiên là có thể!”

“Diệp thiếu!”