Chương 1023 Ủy khuất này chó cũng không thể chịu được!
Nghe được Tiểu Chu nói như vậy, hai người Vương Long và Tống Huyền cũng đột nhiên phản ứng lại, sau đó, hai người ôm đầu khóc ồ lên, bởi vì chuyện này bọn họ biết quá muộn a!
Rõ ràng Triệu Đông Lâm cho bọn họ cơ hội!
Rõ ràng tra tấn đêm nay có thể tránh thoát đi!
Nhưng bọn họ bỏ qua a!
(Triệu Đông Lâm: Ngọa tào! Còn mẹ nó có thể chơi như vậy sao? Ta mẹ nó đều không có nghĩ đến, nếu như các ngươi chạy thật, để chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi đánh ta một đêm, sau đó sáng sớm các ngươi trở lại chia một đợt công tác phí, vậy ta muốn khóc chết!)
"Ừm?"
"Vương Long huynh!"
"Tống Huyền huynh!"
"Hai người các ngươi đang làm cái gì đó?"
Đúng lúc này, Triệu Đông Lâm hôn mê một đêm cũng tỉnh lại, nhưng mà khi hắn nhìn thấy hai người Vương Long và Tống Huyền đang ôm đầu khóc rống thì cũng vẻ mặt mộng bức hỏi thăm.
"Lão Triệu!"
"Ta muốn nói, tiểu tử Tiểu Chu này trực tiếp chạy mất sau khi ngươi hôn mê!"
"Sau đó vừa mới trở về, ngươi tin không?"
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, Tống Huyền cũng thăm dò hỏi thăm một câu.
"Tin?"
"Ta tin ngươi cái quỷ!"
"Hắn là người của ta, trong lúc ta hôn mê, hắn nhất định ở lại chỗ này trông coi ta, sao lại rời khỏi nơi này một đêm!"
Nghe được Tống Huyền hỏi thăm, Triệu Đông Lâm ngay cả do dự cũng không có do dự, trực tiếp trả lời.
"Mẹ nó!"
"Hắn thủ con gà con a!"
"Mặc dù ngươi không tin nhưng tối hôm qua hắn chạy thật a!"
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, Tống Huyền cũng hô to lên.
"Huyền lão!"
"Ngài là lão tiền bối, nói xấu một tên tiểu bối như thế có được không?"
"Ngươi làm như thế, lương tâm không thấy đau hay sao?"
Lúc này, Tiểu Chu cũng tiến lên một bước, sau đó không sợ hãi chút nào nhìn về phía Tống Huyền lên tiếng chất vấn.
"Ngươi... sao ngươi conf có mặt mũi nói như vậy..."
Nghe được Tiểu Chu nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, Tống Huyền cũng bị tức, chuẩn bị nói cái gì nhưng mà lời còn chưa nói hết, Diệp Phong đã trực tiếp đi từ bên ngoài vào!
"Chư vị!"
"Thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng!"
"Ta không nói nhảm với các người nữa!"
"Tiếp theo, ta sẽ nói cho các ngươi biết nhược điểm trí mạng của chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi này, sau đó, các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết bọn chúng đi!"
Nói đến đây, Diệp Phong cũng dừng một chút, sau đó nói ra nhược điểm trí mạng của chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi.
Một lát sau!
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng một trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng đột phá một cái tiểu cảnh giới!"
Sau khi bốn người phối hợp với nhau, hủy toàn bộ chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, Tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
Oanh!
Ngay sau đó, một luồng khí tức đột phá từ trong cơ thể Diệp Phong bạo phát ra.
"Ngọa tào!"
"Không tốt, Diệp thiếu lại muốn đột đột đột!"
"Mọi người phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó!"
Mà nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Triệu Đông Lâm cũng thần sắc giật mình, sau đó nhìn về phía ba người đang đứng bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng mà tu vi Diệp Phong từ Thần Đạo Cảnh Lục Trọng đỉnh phong đột phá đến Thần Đạo Cảnh Thất Trọng đỉnh phong, sau đó triệt để yên tĩnh trở lại.
"Lão Triệu!!!"
"Ngươi mẹ nó bệnh tâm thần a!"
"Diệp thiếu không phải là có ngộ hiểu, sau đó đột phá một chút nha, ngươi hô to gọi nhỏ làm gì a!"
Sau khi khí tức Diệp Phong dần dần bình ổn trở lại, Vương Long cũng nhìn về phía Triệu Đông Lâm hô to lên.
Hả?
Cái này không đúng!
Lần này sao Diệp thiếu chỉ đột phá một cái tiểu cảnh giới chứ!
Không phải là điên cuồng đột đột đột sao?
Không để ý đến tiếng la của Vương Long, Triệu Đông Lâm vẻ mặt không hiểu trầm tư.
"Chư vị!"
"Các ngươi cũng vội vàng cả đêm!"
"Mười cây Quy Nguyên Thiên Tham này tặng cho các ngươi như công tác phí đi!"
Lúc này, Diệp Phong cũng mở bình mở ra mười cây Quy Nguyên Thiên Tham cao một thước, sau đó bắt đầu chia cho bốn người.
Sau khi Diệp Phong chia mười cây Quy Nguyên Thiên Tham xong, hai người Vương Long và Tống Huyền nhìn một cây Quy Nguyên Thiên Tham trong tay mình rơi vào trầm tư, bọn họ không rõ, tại sao hai người Triệu Đông Lâm và Tiểu Chu mỗi người được chia bốn cây, mà hai người bọn họ lại chỉ được chia một cây!
"Diệp thiếu!"
"Tại sao lão Triệu và Tiểu Chu đều được chia bốn cây, mà ta và Vương Long cũng chỉ có một cây?"
Có chút khó hiểu, Tống Huyền nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Bởi vì là Triệu Quán Chủ tiếp nhận ta luận bàn, chia hắn bốn cây không có tâm bệnh chứ!"
"Mà ba người các ngươi đều là gia nhập sau, dưới tình huống bình thường, chia Quy Nguyên Thiên Tham hẳn là như nhau, nhưng Tiểu Chu tu vi yếu nhất, lại bị vò ngược giống y như các ngươi, như vậy chia thêm cho hắn mấy cây, cũng không có tâm bệnh chứ!"
Nghe được Tống Huyền hỏi thăm, Diệp Phong Cũng giải thích rõ cho hắn biết.
Khóc!
Nghe Diệp Phong giải thích xong, hai người Vương Long và Tống Huyền ủy khuất lần nữa ôm đầu khóc ồ lên!
Bởi vì lời giải thích này bọn họ không thể nào phản bác được nhưng mà bọn họ rất là ủy khuất, một người ngủ suốt một đêm, một người đi ra ngoài suốt một đêm, chỉ có hai người ở lại trong ngày bị đánh suốt cả một đêm kết quả cuối cùng bọn họ lại chỉ nhận được có một cây Quy Nguyên Thiên Tham, chuyện này được nói là người, cho dù đổi thành một con chó thì chó cũng không thể chịu được ủy khuất này!
………………………………..
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng một trăm năm mươi vạn điểm phá sản, ban thưởng Chiến Đấu Khôi Lỗi *10!"
Mà theo Diệp Phong giao công tác phí xong, tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của hắn.
Hả?
Lại ban thưởng ta mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi?
Nhưng thứ quỷ quái này ta giữ lại cũng vô dụng mà thôi, hơn nữa ta cũng không muốn lãng phí nó!
Nghĩ đến đây, Diệp Phong đưa mắt nhìn về phía Tiểu Chu, sau đó tự lẩm bẩm: "Tiểu Chu này cũng cũng không tệ lắm, nếu không đưa cho hắn đi!"
...