← Quay lại trang sách

Chương 1029 Còn chuẩn bị công việc ngươi ăn một bữa cơm phiền phức như vậy sao?

Thấy một màn như vậy, Uông Uy cùng Sở Nguyên Phi cảm thấy trái tim của họ đang chảy máu, họ thậm chí còn có một ý tưởng cực kỳ biến thái vào lúc này, đó là hy vọng rằng Hoắc Sơn có thể phun Đốn Ngộ Trà đã súc miệng vào trong miệng bọn họ, bọn họ không chê!

“Ai!”

“Mẹ nó quá phá của!”

“Cũng may ta chỉ cần súc một ngụm, nếu như nhiều thêm mấy khẩu, ta đều chịu không được a!”

Nhìn Đốn Ngộ Trà phun trên mặt đất, trong mắt Hoắc Sơn cũng có một tia đau lòng!

“Đại nhân!”

“Tiếp tục súc miệng a!”

“Phải biết rằng, trước khi ngài ăn cơm uống rượu đều phải uống mười bình lót nền!”

Nhìn thấy Hoắc Sơn ngừng lại, Diệp Phong ở bên cạnh cũng vội vàng nhắc nhở, dù sao hôm nay hắn muốn bại hết một vạn bình, cho nên, đây chỉ là một cái bắt đầu!

???

Ngươi không cần làm ta a!

Súc một ngụm, ta đều đau lòng muốn chết!

Nhưng ngươi hiện tại nói với ta là phải mười bình lót nền?

Cho dù ngươi muốn phá của, vậy thì cũng phải cân nhắc cảm giác của ta!

Nghe Diệp Phong nhắc nhở, Hoắc Sơn ngẩn ra, tuy rằng cùng Diệp Phong tiếp xúc đã lâu, hơn nữa, hắn cũng luôn nỗ lực học tập phá của chi đạo, nhưng hôm nay thật sự chơi quá lớn!

“Mười bình lót nền?”

“Hơn nữa vẫn là trước khi ăn cơm uống rượu phải bại hết mười bình?”

“Người nhà ngươi có biết ngươi phá của như vậy không?”

Uông Uy cùng Sở Nguyên Phi ở đối diện nghe Diệp Phong nói như vậy, trên mặt cũng hiện lên khiếp sợ, bọn họ không thể tưởng tượng được trong một trăm năm qua, Hoắc Sơn rốt cuộc đã trải qua cái gì, thế nhưng có thể biến thành kinh người như vậy!

Một bình!

Hai bình!

Tam bình!

……

Nhìn Hoắc Sơn súc từng bình Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà sang quý rồi phun lên mặt đất, Uông Uy cùng Sở Nguyên Phi ở đối diện đau lòng muốn khóc!

“Hô!”

“Cuối cùng cũng đã bại hết mười bình Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà!”

“Ta thật sự không ngờ rằng ở bên cạnh Diệp thiếu lại có áp lực lớn như vậy!”

“Lúc này, Hoắc Sơn cuối cùng cũng bại hết mười bình Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, hắn thở ra một hơi thật dài, sau đó liền nhìn về phía Diệp Phong thần thức truyền âm nói: “Diệp thiếu, lần này không có thứ gì muốn bại nữa đi!”

“Cung chủ!”

“Trong tay ta còn có một ít Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, cần phải bại hết trong ngày hôm nay!”

“Cho nên, trong chốc lát ta sẽ tìm cơ hội để ngươi tiếp tục bại!”

Nghe Hoắc Sơn hỏi, Diệp Phong cũng cười đáp lại một câu.

Hả?

Trong tay ngươi còn ‘có một ít’ Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà sao?

Nghe Diệp Phong nói những lời này, Hoắc Sơn lập tức hoảng sợ, bởi vì nếu như người khác nói còn một ít thì thật sự chỉ là một ít, nhưng nếu như Diệp Phong nói một ít, vậy hắn không biết còn có bao nhiêu!

“Diệp thiếu!”

“Ngài có thể cho ta một con số chuẩn xác được không?”

“Kia một chút, là có bao nhiêu bình?

Sau đó, Hoắc Sơn lo lắng bất an nhìn Diệp Phong hỏi.

“Cung chủ!”

“Thật sự không có nhiều lắm, chỉ 9990 bình!”

Nghe Hoắc Sơn hỏi như vậy, Diệp Phong cũng nhún nhún vai, sau đó đưa ra một con số chính xác.

Hả?

Có một ít?

Thật sự không nhiều lắm?

Chỉ 9990 bình?

Nghe được câu trả lời của Diệp Phong, Hoắc Sơn lập tức cười to, nhưng trong lòng lại đau đớn nghĩ: “9990 bình, nếu như dùng hết toàn bộ để súc miệng, vậy thì không phải cho ta súc đến ghê tởm sao!”

“Không được!”

“Không thể tiếp tục dùng để súc miệng!”

“Ta phải chủ động xuất kích, ta phải nghĩ cách bại hết toàn bộ số Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà đó mới được!”

Nghĩ vậy, Hoắc Sơn bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Mà Diệp Phong ở một bên cũng trầm tư, hắn đang suy nghĩ, chính mình nên làm như thế nào để cho Hoắc Sơn vừa có thể khoác lác vừa có thể phá của!

“Hoắc Sơn huynh!”

“Nếu như đã súc miệng xong rồi!”

“Vậy thì bây giờ chúng ta có phải có thể ăn cơm uống rượu không?”

Thấy Hoắc Sơn cùng Diệp Phong ở đối diện đang cúi đầu suy nghĩ, Sở Nguyên Phi thử lên tiếng thăm dò.

“Có!”

Đúng lúc này, Hoắc Sơn cũng đã nghĩ ra một ý tưởng phá của!

“Sở trưởng lão!”

“Thật là xin lỗi!”

“Con người của ta a, chính là có quá nhiều thói quen tốt, trước khi ăn cơm uống rượu, ngoại trừ súc miệng thì ta còn có phải chuẩn bị khác phải làm!”

“Cho nên, chúng ta hiện tại không vội ăn cơm uống rượu!”

Sau đó, Hoắc Sơn liền nhìn về phía Sở Nguyên Phi mỉm cười đáp lại một câu.

Hả?

Ngoài việc súc miệng, ngươi còn có công việc chuẩn bị khác phải làm?

Như thế nào, ngươi ăn một bữa cơm phải phiền phức như vậy sao?

Nghe được lời này, Sở Nguyên Phi cùng Uông Uy trực tiếp sững sờ!

Nhưng rất nhanh, hai người lộ ra vẻ bất an, bởi vì bọn họ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chính là Hoắc Sơn chuẩn bị, tựa hồ không phải rất bình thường, ví dụ như dùng Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà súc miệng, súc một lần chính là mười bình!

“Mặc dù màu sắc tương tự!”

“Nhưng ta cũng không tin, đây thật sự là Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà!”

Nghĩ vậy, Sở Nguyên Phi liền cầm lấy chén rượu, trực tiếp uống một hơi cạn sạch Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà bên trong!

Oanh!

Khi Sở Nguyên Phi vừa uống xong Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, một hơi thở huyền diệu bộc phát từ trong cơ thể hắn, mà hắn cũng trực tiếp tiến vào ngộ đạo chi cảnh!

“Mẹ kiếp!”

“Thế nhưng là thật!”

Uông Uy ở bên cạnh nhìn thấy Sở Nguyên Phi trực tiếp tiến vào ngộ đạo chi cảnh, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó là một tia hối hận dâng lên trong lòng, hắn hối hận, hối hận vì sao vừa rồi không cùng hắn uống một ly!

“Tiểu Diệp a!”