Chương 1075 Giúp ta tìm? Chẳng lẽ là lần này có hi vọng?
Nhưng vừa khéo thất bại không phải vấn đề của hắn mà là do Diệp Phong không có kịp thời cung cấp Long Hoàng Minh Viêm Thạch, dưới loại tình huống này, có được cơ hội một lần nữa hắn cũng không biết là mình có nên vui vẻ hay không!
"Diệp thiếu!"
"Vui vẻ, ta vui vẻ a!"
"Có thể có được cơ hội rèn luyện Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm một lần nữa, đương nhiên là ta sẽ vui vẻ rồi!"
"Nhưng mà ta có thể hỏi trước một câu là lần này số lượng Long Hoàng Minh Viêm Thạch có đủ hay không?"
Sau khi tỉnh táo lại, Vũ Thiên Hành trên mặt nở một nụ cười nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
……………………………..
"Đủ!"
"Tuyệt đối đủ!"
"Vũ môn chủ, ngươi cứ yên tâm trăm phần trăm!"
Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi mình như vậy, Diệp Phong cũng vỗ bộ ngực bảo đảm lần nữa.
???
Yên tâm trăm phần trăm?
Ta cho dù có yên tâm tới một ngàn phần trăm cũng không thể nào bù được một câu nói không có của ngươi!
Nghe được Diệp Phong cam đoan, Vũ Thiên Hành cũng lắc đầu nở nụ cười khổ, hắn cảm thấy câu hỏi này của mình hỏi ra có chút dư thừa!
"Diệp thiếu!"
"Vậy thì ta sẽ bắt đầu lại từ đầu một lần nữa!"
"Lần này người tuyệt đối đừng có gạt ta đó, sự tra tấn kinh khủng đó ta không muốn phải tiếp nhận lần thứ ba đâu!"
Nói xong, Vũ Thiên Hành cực kỳ thuần thục nằm xuống đất, chuẩn bị đau khổ lăn lộn một lần nữa!
Một bên khác!
"Ta thật sự không có lừa ngươi!"
"Bởi vì Long Hoàng Minh Viêm Thạch đúng là đầy đủ thật chỉ là ta không muốn đưa cho ngươi mà thôi!"
"Về phần ngươi không muốn tiếp nhận lần thứ ba, không thể nào có chuyện đó được!"
"Hơn nữa, lần thứ ba cũng không phải kết thúc, đằng sau còn có lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu..."
"Có thể ngươi sẽ vì chuyện này mà oán hận ta cho là ta đang cố ý tra tấn ngươi nhưng ngươi không biết là ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi!"
Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Diệp Phong cũng trên môi nở một nụ cười tự lẩm bẩm, dù sao hắn làm như vậy là đang trợ giúp đối phương tăng ý chí lực lên, đương nhiên là hắn sẽ không có cảm giác áy náy rồi!
Một canh giờ qua đi!
"Ngọa tào!!!"
"Lại mẹ nó không có?"
"Hơn nữa còn là không có trong thời khắc mấu chốt?"
Xem xét Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình trong cơ thể, lại nhìn cái thần giới đã trống không, Vũ Thiên Hành trực tiếp thần sắc sụp đổ quay qua nhìn Diệp Phong.
"Vũ môn chủ!"
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Tranh thủ chuyên tâm rèn luyện Long Hoàng Minh Viêm đi chứ!"
Chú ý tới Vũ Thiên Hành nhìn về phía mình, Diệp Phong cũng ra vẻ nghi ngờ lên tiếng nhắc nhở.
???
Ta chuyên tâm luyện cái quần què!
Thần giới đã trống không rồi, ngươi kêu ta rèn luyện cái quỷ gì nữa?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Vũ Thiên Hành cũng treo đầy hắc tuyến, sau đó trực tiếp nói ra: "Diệp thiếu, Long Hoàng Minh Viêm Thạch bên trong thần giới đã được sử dụng hết rồi nhưng còn chưa đủ, không biết trong tay ngươi còn có hay không?"
Nói thật, có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này lên tiếng hỏi thăm Vũ Thiên Hành cũng không có ôm hi vọng nhiều, nếu không thì hắn đã vội vàng lên tiếng hỏi thăm chứ không phải là bày tỏ thái độ không nhanh không chậm như vậy!
"Cái gì!"
"Lại không đủ?"
"Vậy ta tranh thủ thời gian tìm giúp ngươi!"
Nghe được Vũ Thiên Hành nói như vậy, Diệp Phong cũng ra vẻ giật mình kinh hô một tiếng, sau đó hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi trên ghế xích đu, mà cảnh tượng này khi người khác nhìn vào thì giống như là Diệp Phong đang vận dụng thần thức để kiểm tra đông đảo thần giới của mình!
Hả?
Giúp ta tìm?
Nói cách khác lần này có hi vọng?
Nghe được Diệp Phong trả lời như vậy, Vũ Thiên Hành vốn đã không ôm nhiều hy vọng lại dấy lên ngọn lửa hi vọng một lần nữa, sau đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Diệp Phong.
Một phút!
Hai phút!
Ba phút!
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, Vũ Thiên Hành cũng toát ra vẻ vội vàng, bởi vì hắn cảm nhận được Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình trong cơ thể mình ssã bắt đầu có dấu hiệu sắp tán loạn!
"Rốt cuộc Diệp thiếu có tìm được hay không a!"
"Ta hi vọng sau một khắc hắn có thể mở hai mắt ra dường nào!"
"Sẽ không phải là hắn đã ngủ thiếp đi đó chứ!"
"..."
Nhìn thấy Diệp Phong cả buổi mà vẫn không có phản ứng gì, Vũ Thiên Hành cũng thần sắc sụp đổ tự nói, dù sao cảm giác ôm hy vọng chờ đời khiến cho người ta cực kỳ khó chịu!
Lâu chừng nửa nén nhang!
"Xong!"
"Lại mẹ nó xong con bê!"
"Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình hoàn toàn tán loạn sạch sẽ!"
Lúc này, chú ý tới Long Hoàng Minh Viêm Chi Tâm sắp thành hình trong cơ thể hoàn toàn tán loạn sạch sẽ, Vũ Thiên Hành cũng tỏ vẻ sống không còn gì để luyến tiếc.
"Vũ môn chủ!!!"
"Ta tìm được!"
"Hơn nữa số lượng cũng không ít, lần này tuyệt đối đủ để cho ngươi dùng!"
Đúng lúc này, Diệp Phong cảm thấy cũng không xê xích gì nhiều, trực tiếp mở hai mắt ra, sau đó mặt lộ vẻ kích động hô to lên.
???
Ta thất bại!
Ngươi đã tìm được?
Hơn nữa số lượng còn không ít?
Thế nào, đủ ta nếm thử lần thứ ba đấy chứ?
Nghe được hắn nói như vậy, Vũ Thiên Hành trực tiếp quay qua nhìn Diệp Phong, sau đó mặt lộ vẻ không hiểu lên tiếng hỏi: "Diệp thiếu, đều là Long Hoàng Minh Viêm Thạch, tại sao ngươi lại không để chung một chỗ sau lần nào cũng phải đi tìm như vậy?"
"Vũ môn chủ!"
"Ngươi không biết!"
"Thần giới ta dùng để đựng rác rưởi nhiều lắm, tối thiểu cũng phải có trên trăm triệu cái!"
"Cho nên ta thật sự không có thời gian sắp xếp!"
Nghe được Vũ Thiên Hành hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng cực kỳ khiêm tốn giải thích!
Hả?
Thần giới chứa rác rưởi?
Ngươi lại xem Long Hoàng Minh Viêm Thạch là rác rưởi?
Không chỉ có như thế, thần giới chứa rác rưởi như thế này ngươi lại có hơn trăm triệu cái?
Nghe được Diệp Phong giải thích như vậy, Vũ Thiên Hành trực tiếp nghe đến choáng váng!
"Vũ môn chủ!!"
"Ngươi đừng đứng ngây ra đó làm gì!"
"Tranh thủ thời gian rèn luyện Long Hoàng Minh Viêm Thạch a, nếu không thì ngươi lại thất bại một lần nữa đó!"