Chương 1114 Có cửa sổ, tại sao ta phải đi cửa chính!
Nghe tam thú trả lời, Tiểu Hoàng Cẩu trực tiếp choáng váng, nó thật sự không nghĩ tới ba tên tiểu đệ của mình lại cẩu như vậy!
“Thôi được rồi!”
“Chống đỡ sự tình thì cứ chống đỡ đi!”
“Ai bảo ta là lão đại đâu!”
Nghĩ vậy, Tiểu Hoàng Cẩu vung lên móng vuốt, sau đoa hô lớn: “Các huynh đệ, theo ta xông lên!”
Xoát! Xoát! Xoát!
Nhìn thấy Tiểu Hoàng Cẩu dẫn theo tam thú nhảy ra khỏi cửa sổ, điều này trực tiếp khiến Dao Trì Thánh Nữ cùng Tuý Thiên Ca ở bên cạnh đần ra!
“Hai vị!”
“Chúng ta đi trước một bước!”
“Đến lúc đó nếu ngô chủ có hỏi tới, ngươi cứ nói là Cẩu tử đã mang chúng ta chạy trốn!”
Nhìn hai người đang đần ra, Diệp Tiểu Kiếm cũng cười giải thích một câu, sau đó cũng nhảy ra khỏi cửa sổ.
???
Chạy trốn?
Tại sao lại chạy trốn?
Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm cũng rời đi phòng cho khách, Dao Trì Thánh Nữ cùng Tuý Thiên Ca càng thêm mê mang!
“Túy Thiên Ca!”
“Chúng nó đều là chiến sủng mà Diệp thiếu nuôi dưỡng!”
“Có thể nói, chúng nó chính là người một nhà bên cạnh Diệp thiếu, nhưng tại sao chúng nó lại muốn chạy trốn đâu?”
Sau đó, Dao Trì Thánh Nữ mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Túy Thiên Ca ở bên cạnh hỏi.
“Dao Trì Thánh Nữ!”
“Chúng ta có thể suy nghĩ về vấn đề này từ một góc độ khác!”
“Nếu như chúng nó đều là người nhà của Diệp thiếu, điều đó có nghĩa là họ biết rất rõ về Diệp thiếu!”
“Mà hiện tại chúng nó đột nhiên chạy trốn, đó có phải là chúng nó đã đoán được chuyện gì đó sau khi Diệp thiếu trở về không?”
Nghe Dao Trì Thánh Nữ hỏi, Tuý Thiên Ca cũng mang theo vẻ mặt trầm tư nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
“Đoán được chuyện gì?”
“Có chuyện gì mà lại khiến bọn họ căng thẳng bất an như vậy?”
“Diệp thiếu chính là một cái bại gia tử!”
“Chẳng lẽ, sau khi Diệp thiếu trở lại còn sẽ làm chúng ta tiếp tục chơi phun rượu sao?”
Sau khi nghe xong suy nghĩ của Tuý Thiên Ca, Dao Trì Thánh Nữ vừa tự hỏi vừa đưa ra suy đoán.
“Mẹ kiếp!”
“Dao Trì Thánh Nữ, suy đoán của ngươi có lẽ là thật!”
“Dù sao ta vừa rồi cũng chú ý tới quai hàm của chúng nó đã tê dại, lại chơi nữa, cũng đừng nói bọn nó sợ hãi, mẹ nó ta cũng sợ a, chẳng sợ trò chơi có phần thưởng, nhưng ta cũng không chịu nổi a!”
Nói đến đây, trên mặt Tuý Thiên Ca lộ ra vẻ lo lắng, sau đó hoảng sợ đi đến cửa. Đi, hắn thật sự muốn trốn khỏi nơi này ngay lập tức, trốn khỏi đây trước khi Diệp Phong quay trở lại!
Chi!
Nhưng mà, khi Tuý Thiên Ca chuẩn bị mở cửa phòng rời đi, liền nhìn thấy có một người đứng trước cửa, mà người này đúng là Diệp Phong!
“Mẹ kiếp!”
“Miệng ta thật là đen!”
“Có cửa sổ, tại sao ta phải đi cửa chính đâu?
Nhìn Diệp Phong đứng ở cửa, Túy Thiên Ca cảm thấy cả người đều sắp phát điên, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao đám thú kia lại nhảy ra ngoài cửa sổ, chỉ có thể nói đám thú kia thật sự hiểu rõ Diệp Phong, trốn thoát hết tất cả những tiềm tàng nguy hiểm!
“Tuý huynh!”
“Ngươi đang muốn làm gì vậy?”
Nhìn thấy Tuý Thiên Ca đột nhiên mở cửa, Diệp Phong cũng kinh ngạc hỏi.
“A?”
“Không, không làm gì!”
“Ta chỉ là cảm nhận được hơi thở của Diệp thiếu, cho nên liền tới mở cửa giúp ngươi!”
Nghe Diệp Phong hỏi, Tuý Thiên Ca xấu hổ giải thích.
“Hả?”
“Cảm nhận được hơi thở của ta sao?”
“Nhưng ta không phải đã để cho hệ thống che chắn hơi thở trên người ta rồi sao, tại sao hắn lại phát hiện được?”
Nghe Tuý Thiên Ca giải thích, Diệp Phong cũng lộ ra một tia khó hiểu.
“Tuý huynh!”
“Vậy thì thật cảm ơn ngươi, còn cố ý đến đây mở cửa giúp ta!”
Tuy nhiên, mặc dù rất khó hiểu nhưng Diệp Phong cũng không hỏi nhiều, sau đó mỉm cười đi vào phòng dành cho khách.
“Di!”
“Cẩu tử, Lang tử chúng nó đâu rồi?”
Sau khi tiến vào phòng cho khách, khi Diệp Phong phát hiện đám thú Tiểu Hoàng Cẩu, Phệ Huyết Đường Lang cùng Diệp Tiểu Kiếm đã không thấy, hắn cũng lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía hai người hỏi.
“Diệp thiếu!”
“Mặc dù ta cũng không biết cụ thể rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!”
“Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi biết, Cẩu tử mang theo chúng nó chạy trốn!”
Nghe Diệp Phong hỏi, Dao Trì Thánh Nữ cười khổ lên tiếng giải thích.
???
Cẩu tử mang theo chúng nó chạy trốn?
Tại sao chúng nó phải chạy?
Nghe Dao Trì Thánh Nữ nói xong, Diệp Phong cũng lộ ra một tia hoang mang.
“Đinh! Ký chủ, ngươi muốn biết nguyên nhân sao, ta có thể trực tiếp nói cho ngươi nha!”
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.
“Hệ thống!”
“Ta không muốn biết!”
Nghe được hệ thống nói như vậy, Diệp Phong cười xấu xa đáp lại.
“Hả?”
“Không muốn biết?”
“Mỗi lần ta chủ động nói với ngươi một chuyện, ngươi đều như thế này!”
“Ngươi có biết ngươi chơi như vậy sẽ không có bằng hữu không a!”
Nghe Diệp Phong trả lời, hệ thống cũng điên cuồng phàn nàn!
“Hệ thống!”
“Ngươi không phải là đang tức giận đi!”
“Được, được, ta muốn biết, nói cho ta biết đi!
Thấy hệ thống hồi lâu không có phản ứng, Diệp Phong cũng bật cười nói.
“Đinh! Ký chủ, ngươi muốn biết cũng đã muộn, ta cái gì cũng không nói!”
Rất nhanh, âm thanh của hệ thống lại vang lên trong đầu Diệp Phong.
“Hệ thống!”
“Ta sai rồi!”
“Vừa rồi đều là lỗi của ta!”
“Ngươi mau nói cho ta biết đi!”
Nghe hệ thống nói xong, Diệp Phong cũng thành khẩn nhận sai!
“Đinh! vì lời xin lỗi chân thành của ngươi, ta tha thứ cho ngươi!”
“Đinh! Ký chủ, ta nói cho ngươi biết, Cẩu tử mang theo chúng nó chạy trốn thật ra là bởi vì…”
Hệ thống còn chưa kịp nói xong, Diệp Phong đột nhiên bịt lỗ tai lại, sau đó trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị hét lớn: “Ta không nghe, ta không nghe, ta cái gì cũng không nghe!”
( Hệ thống:??? Ký chủ ngươi cái lão lục, ngươi có cần phải cẩu như vậy không a, có người chơi như ngươi sao, ngươi chơi như vậy thật sự sẽ không có bằng hữu a! )
……
“Diệp thiếu!”
“Ngươi xem, trò chơi nhỏ cũng chơi xong rồi!”
“Nếu như không còn việc khác, ta đi trước?”
Thấy Diệp Phong hồi lâu không có trả lời, Túy Thiên Ca cũng là bất an hỏi.
“Tuý huynh!”
“Nếu trò chơi nhỏ đã kết thúc!”
“Vậy chúng ta ngồi xuống uống hai ly đi!”
“Vừa lúc, ta có chuyện muốn tâm sự với ngươi!”