← Quay lại trang sách

Chương 1124 Tiểu Cước đại nhân, tiếp sức tiếp sức, nên đến lượt ta rồi! (2)

Nghe được Dao Trì Thánh Nữ nói như vậy, sau đó nhớ lại chính mình đã từng trải qua chín lần độ kiếp cửu tử nhất sinh, Túy Thiên Ca tâm thái trực tiếp sập!

...

Một bên khác!

"Tiểu Cước đại nhân!"

"Ngươi đá cũng không xê xích gì nhiều!"

"Nên đổi lại ta rồi!"

Lúc này, Hoắc Sơn đã có chút chờ không nổi cũng nhìn về phía Diệp Tiểu Cước đang ở trên không trung hô to lên.

"Tốt! Tốt! Tốt!"

"Ta không chơi!"

"Đổi lại là ngươi chơi đi!"

Nghe được tiếng la của Hoắc Sơn, Diệp Tiểu Cước cũng cười đáp lại một câu.

???

Các ngươi có ý gì?

Một người chơi chán, đổi một người khác chơi?

Mẹ nó, các ngươi coi ta là cái gì hả?

Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, Lạc Thiên Tường vẫn luôn bị đá tới đá lui trên mặt cũng xuất hiện vẻ tức giận sau đó trực tiếp nhìn về phía Hoắc Sơn hô lớn: "Hoắc Sơn, ta đánh không lại Tiểu Cước đại nhân, chẳng lẽ mẹ nó ta còn không đánh lại một tên củi mục như ngươi hay sao?"

"Ai!"

"Lạc đại nhân, dưới tình huống bình thường thì chắc chắn là ngươi có thể đè đầu mà đánh thắng!"

"Nhưng hắn gian lận a!"

"Trong một trận tỷ thí công bằng như thế, ngươi hoàn toàn không có một chút hy vọng thắng lợi nào!"

Phía dưới, Túy Thiên Ca nghe được Lạc Thiên Tường nói như vậy, trên mặt cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ tự lẩm bẩm, dù sao hắn từng trải qua!

...

"Hoắc Sơn!"

"Đừng nói ta khi dễ ngươi!"

"Hôm nay ta nhường cho ngươi ba chiêu trước, nếu không, một khi ta ra tay thì cuộc tỷ thí này cũng có thể tuyên bố kết thúc rồi!"

Lúc này, nhìn Hoắc Sơn đang đứng đối diện mình, Lạc Thiên Tường trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường lên tiếng nói.

…………………………….

"Lạc Thiên Tường!"

"Ngươi cho rằng ta vẫn là tên củi mục trước đây hay sao?"

"Ta cho ngươi biết, bây giờ ta đã trở thành tồn tại mà ngươi không với k nổi!"

Nói xong, Hoắc Sơn lại lấy Thiên Đạo kiếp vân ra một lần nữa, sau đó trực tiếp ném lên trên bầu trời!

Hả?

Cái quỷ gì?

Tại sao ở trong tay của tên củi mục này lại có một đạo Thiên Đạo kiếp vân?

Thứ này là thứ mà người có thể thu phục được hay sao?

Nhìn thấy Thiên Đạo kiếp vân tản ra Thiên Đạo uy áp ở trên không trung, lại nhìn Hoắc Sơn đã nhảy lên trên Thiên Đạo kiếp vân một chút, Lạc Thiên Tường trực tiếp choáng váng!

"Lạc Thiên Tường!"

"Ngươi bị phong ấn ở trong cái di tích bên trong thượng cổ chiến trường lâu như vậy!"

"Chắc chắn là ngươi rất hoài niệm cảm giác khi bị Thiên Đạo kiếp vân đánh đúng không!"

"Như vậy thì hôm nay ta sẽ giúp ngươi nhớ lại niềm vui sướng mà ngươi đã từng trải qua!"

Nhìn thấy Lạc Thiên Tường trực tiếp ngẩn ra ngay tại chỗ, trên mặt Hoắc Sơn cũng lộ ra vẻ hưng phấn hô to lên.

???

Thần mẹ nó hoài niệm niềm vui sướng khi bị đánh?

Mẹ nó ngươi đừng có làm loạn nha!

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Lạc Thiên Tường trực tiếp luống cuống, dù sao bây giờ hắn chỉ có linh hồn, nếu như đụng phải Thiên Đạo lôi kiếp thật, như vậy thì hắn sẽ bị đánh tới thần hồn câu diệt!

"Hoắc cha!"

"Lạc nhi sai!"

"Xin ngài hãy giơ cao đánh khẽ tha cho ta lần này đi!"

Sau đó, Lạc Thiên Tường cực kỳ dứt khoát quỳ xuống trước mặt Hoắc Sơn, sau đó không ngừng lên tiếng cầu khẩn, thời khắc này, hắn đã không cần mặt mũi nữa, bây giờ hắn chỉ mong muốn một chuyện thôi, đó chính là được sống tiếp!

Dù chỉ sống sót như một con chó!

Nếu không, nếu như chết ở chỗ này thật thì sự cô độc mãng phải thừa nhận khi bị phong ấn ở trong cái di tích bên trong thượng cổ chiến trường vô số năm như vậy chẳng phải là vô ích rồi hay sao!

Hả?

Mẹ nó, ta còn chưa có bổ xuống đâu mà ngươi đã trực tiếp quỳ rồi?

Còn kêu luôn Hoắc cha rồi?

Ngươi làm như vậy thì sao có thể để cho ta vui sướng bổ ngươi được nữa chứ!

Nghe được hắn nói như vậy, lại nhìn Lạc Thiên Tường đang quỳ trên mặt đất một chút, Hoắc Sơn cũng mộng, hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương lại nhát gan như vậy!

"Ngọa tào!"

"Tại sao trước đó ta lại không nghĩ ra một chiêu này cơ chứ?"

"Nếu như lúc ấy ta cũng quỳ xuống để cầu xin tha thứ thì chắc chắn là có thể miễn được nỗi khổ bị sét đánh!"

Mà cách đó không xa, Túy Thiên Ca nhìn thấy cảnh này thì trực tiếp vỗ đùi, rất là hối hận hô to lên.

"Ngạch!"

"Ta vốn cho rằng ngươi sẽ chế giễu hắn một phen!"

"Nhưng ta hoàn toàn không ngờ được là ngươi không những không có chế giễu mà ngược lại còn hối hận tại sao lúc đó mình không có làm như vậy!"

"Tuyệt thế thiên kiêu các ngươi đều nhát gan như vậy hay sao?"

Dao Trì Thánh Nữ đang đứng bên cạnh nghe được Túy Thiên Ca nói như vậy thì mặt cũng xạm lại tự lẩm bẩm.

Một bên khác!

"Ngọa tào!"

"Hoắc cha, ngươi không nói võ đức a!"

"Ta đã cầu xin tha thứ rồi mà ngươi còn bổ ta!"

Theo từng đạo Thiên Đạo lôi kiếp không ngừng đánh xuống, Lạc Thiên Tường cũng thần sắc sợ hãi hô to lên, nhưng mà khi hắn phát hiện ra lực lượng của Thiên Đạo lôi kiếp chỉ làm cho hắn cảm nhận được đau đớn mà không có chôn vùi linh hồn của hắn thì hắn trực tiếp nở một nụ cười, sau đó tràn ngập cảm kích hô lớn: "Hoắc cha, cảm tạ ân không giết!"

"Mẹ nó, thật là đê tiện!"

Cách đó không xa, hai người Dao Trì Thánh Nữ và Túy Thiên Ca nhìn thấy dáng vẻ tiện như vậy của Lạc Thiên Tường thì không hẹn mà cùng nhau nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

...

Một canh giờ qua đi!

"Dễ chịu!"

"Ngủ một giấc thật là thoải mái!"

Sau khi Diệp Phong tỉnh lại, hắn thoải mái duỗi lưng một cái sau đó ngồi dậy từ ghế xích đu.

"Diệp thiếu!"

"Thí Thần Tông ta nguyện trở thành thế lực phụ thuộc của Tinh Hồn Cung!"

Đúng lúc này, giọng nói của Túy Thiên Ca vang lên bên cạnh.

"Nha!"

"Cái tên đang ở trong cơ thể của ngươi đã đồng ý với chuyện này?"

Nghe được hắn nói như vậy, Diệp Phong cũng quay qua nhìn Túy Thiên Ca, sau đó cười lên tiếng hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Lạc đại nhân đã đồng ý!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Túy Thiên Ca cũng lập tức lên tiếng trả lời.

"Hoắc Cung chủ!"

"Vậy một hồi ngươi dẫn theo Túy Thiên Ca cùng nhau trở về đi!"