Chương 1210 Diệp Phong ngụy biện tà thuyết, ai nghe cũng mơ hồ! (2)
So với những người đã chết, chúng ta phá của không phải tốt hơn nhiều sao?"
Đúng lúc này, âm thanh Diệp Phong vang lên từ một phía.
"Đúng vậy."
"Tuy nhìn ta như đang phung phí."
"Nhưng thật ra là ta không muốn để cho phụ thân của ta phải mất đi đứa con trai bảo bối này."
Nghe được lý do ngụy biện này của Diệp Phong, hai mắt của thanh niên cũng tỏa sáng, sau đó nhìn về phía Hải lão đứng một bên nói ra ý nghĩ của mình.
"Mẹ nó!"
"Tà thuyết ngụy biện này thật là đáng sợ!"
"Ta nghe thấy, mẹ nó, cảm giác rất có đạo lý!"
Nghe được lý do này của Diệp Phong, Hải lão đứng một bên lập tức kinh hãi, tuy nhiên hắn cảm giác được cái lí do thoái thác này khẳng định có vấn đề, nhưng trong lúc nhất thời lại lại không biết nên phản bác như thế nào.
“Huynh đệ.”
“Nhanh ngồi xuống.”
“Ta hoang phí nhiều năm, rốt cuộc hôm nay gặp được tri kỷ.”
“Không cần nói thêm cái gì hết, hôm nay hai huynh đệ chúng ta nhất định phải uống một chén.”
Lúc này, Tống Thiên Long vội vàng mời Diệp Phong ngồi xuống, chuẩn bị sảng khoái uống một chén cùng Diệp Phong.
“Được.”
“Hôm nay mới gặp huynh mà như đã quen biết từ lâu.”
“Vậy chúng ta hãy sảng khoái uống cùng nhau một chén.”
Diệp Phong nghe xong cũng cười đáp lại.
“Không được.”
“Tên này bỗng nhiên xuất hiện, có chút không thích hợp.”
“Tuy không biết vì sao hắn muốn tiếp cận thiếu chủ, nhưng hắn có thể nói ra tà thuyết ngụy biện đáng sợ như thế cũng đủ để chứng minh hắn cực kỳ nguy hiểm, nếu để cho thiếu chủ tiếp tục ngồi cùng hắn tuyệt đối thiếu chủ sẽ bị hắn tẩy não.”
“Nếu chuyện đó xảy ra ta chắc chắn sẽ bị đại nhân đánh chết.”
Nghĩ đến đây hải lão làm ra một quyết định, là để thiếu chủ của mình mau chóng rời xa đối phương.
“Thiếu chủ.”
“Ngươi muốn ăn mỹ thực, uống mỹ tửu, ta không ngăn cản.”
“Nhưng nếu ngươi muốn mời người khác, vậy tiền cơm và tiền rượu ta sẽ không trả.”
Sau đó hải lão nghiêm túc nhìn về phía tống thiên long nói rõ ý của mình.
“Hả?”
“Hải lão.”
“Ngươi có ý gì?”
“Ngươi có biết ngươi làm như thế sẽ khiến ta rất khó chịu không?”
Nghe được lời nói của Hải lão, Tống Thiên Long cũng lộ vẻ không vui truyền âm biểu đạt sự bất mãn của mình cho Hải lão.
“Thiếu chủ.”
“Đâu có gì lạ đâu.”
“Muốn trách thì trách ngươi không có tiền trên người.”
“Nếu ngươi tu luyện thật tốt, có tu vi mạnh mẽ, vậy khi muốn kiếm tiền, đi ra ngoài tùy tiện săn giết một con Đạo thú là được. Đâu cần ta thanh toán giúp.”
“Cho nên nếu muốn yên ổn phá của. Vẫn phải cần có 4 Duy Mạnh mẽ bảo hộ mới được.”
Sau khi nghe Tống Thiên Long nói, Hải lão mỉm cười giải thích, đồng thời cũng thừa cơ thuyết phục.
“Huynh đệ.”
“Hôm nay chúng ta mới quen đã thân, sao có thể vì chút khó khăn ấy mà ảnh hưởng tới tâm tình uống rượu.”
Đúng lúc này giọng nói của diệp phong truyền đến từ đối diện.
Ba!
Ngay sau đó, Diệp Phong đập một cái hỗn độn giới lên trên bàn, lại nhìn Tống Thiên Long tiếp tục nói: “Huynh đệ, trong hỗn độn giới này, có một ít hỗn độn tinh thạch, tặng cho ngươi.”
Hả?
Hỗn độn giới?
Bên trong còn có hỗn độn tinh thạch?
Toàn bộ đều tặng ta?
Nghe được lời này của Diệp Phong, Lại nhìn hỗn độn dưới trên bàn, trong lúc nhất thời tống thiên long không tin đây là sự thực.
“Huynh đệ.”
“Chúng ta mới vừa gặp đã quen!”
“Nếu ta nhận lễ vật quý như vậy của ngươi, có phải có chút không tốt?”
Tuy nói như vậy, nhưng tống thiên long đưa tay nắm lấy hỗn độn giới không chần chờ.
“Hả?”
“Ngoài miệng nói không tốt.”
“Nhưng lại vươn tay lập tức cầm hỗn độn giới.”
“Đây chẳng lẽ là nó nói một đằng làm một nẻo trong truyền thuyết?”
Nhìn thấy thao tác cợt nhả của tống thiên long, Hải lão lập tức bị kinh hãi, thật sự không nghĩ tới thiếu chủ của mình còn không biết xấu hổ như thế.
“Mẹ nó!”
“Hỗn Độn Tinh Thạch trong chiếc nhẫn này vậy mà toàn là cực phẩm!”
“Mà số lượng tối thiểu cũng là hơn một trăm triệu khối.”
“Nhiều cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch như vậy mà lão huynh nói là chỉ có một chút?”
Khi Tống Thiên Long nhìn thấy trong Hỗn Độn giới lít nha lít nhít cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch, cả người lập tức choáng váng, hắn thật sự không nghĩ tới một chút trong miệng Diệp Phong lại là một trăm triệu khối cực phẩm hỗn độn tinh thạch.
“Chờ một chút.”
“Chỉ có một chút?”
“Có một trăm triệu khối?”
“Mẹ nó, không phải lý do thoái thác của lão huynh có vấn đề, mà là ta nghĩ sai sao.”
Lúc này, tống thiên long bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, sau đó trên mặt nở cười khổ.
“Huynh đệ.”
“Chúng ta chỉ vừa quen biết.”
“Ngươi thật sự muốn tặng chiếc Hỗn Độn giới có cả trăm triệu khối Hỗn Độn Tinh Thạch cho ta?”
Sau khi tỉnh táo lại, Tống Thiên Long nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng xác nhận.
“Đương nhiên.”
“Dù sao cũng chỉ là trăm triệu khối hỗn độn tinh thạch mà thôi.”
“So với sự vui vẻ thì nó không là cái gì.”
Nghe được câu hỏi của Tống Thiên Long, khuôn mặt Diệp Phong lộ ý cười, cho câu trả lời khẳng định.
???
Chỉ là trăm triệu khối Hỗn Độn Tinh Thạch mà thôi?
Đây chính là hơn trăm triệu khối cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch, kể cả như phụ thân ta ở Thiên Long tông, cũng không có nhiều cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch như thế.
Nghe được lời nói của Diệp Phong, Tống Thiên Long lộ ra vẻ giật mình. Hắn thật sự không nghĩ tới, Diệp Phong chẳng thèm để ý chỗ cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch đó chút nào.
“Tên này rốt cuộc là ai?”
“Sao trong tay hắn lại có nhiều cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch như vậy?”
“Phải biết ở hiện tại, cho dù là những thế lực cấp bá chủ, muốn lập tức xuất ra nhiều cực phẩm Hỗn Độn Tinh Thạch như vậy cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.”
“Mà hắn không chỉ tùy ý lấy ra, còn tùy ý cái tặng ta, chuyện này quá không bình thường!”
Sau khi tỉnh táo lại, Tống Thiên Long chau mày trầm tư, tuy hắn hưởng thụ cuộc đời thối nát nhưng không có nghĩa hắn là một kẻ ngu.
“Thế nào?”
“Không phải chỉ là một chút Hỗn Độn Tinh Thạch thôi sao?”
“Sao thiếu chủ lại có phản ứng lớn như vậy?”
Mà hải lão đứng một bên, lúc này cũng đã nhận ra chút khác thường, sau đó dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Diệp Phong.