← Quay lại trang sách

Chương 1227 Đỉnh núi rách nát này cũng có chủ sao?

“Các ngươi chính là đệ tử của Bại Gia Môn!”

“Đến nỗi trách nhiệm các ngươi cần phải gánh vác, không cần ta nói nhiều, các ngươi hẳn là cũng đã rõ ràng!”

“Cho nên, đi ra ngoài cố gắng phá của đi!”

Sau khi ba người đều trở thành đệ tử của Bại Gia Môn, Diệp Phong nghiêm túc nhìn về phía ba người nói.

“Môn chủ!”

“Chúng ta sẽ không làm ngài thất vọng!”

Nghe Diệp Phong nói xong, ba bọn họ cũng kích động đáp lại!

Bọn họ nằm mơ cũng không có nghĩ đến, thân phận và thực lực thật sự của Diệp Phong lại khủng bố như vậy, thậm chí, trình độ khủng bố đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ!

“Được rồi!”

“Ta còn có việc phải đi trước!”

“Hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng!”

Nói xong, Diệp Phong liền hạ lệnh với hệ thống: “Hệ thống, gọi Tiểu Phủ đến đây gặp ta!”

Nơi nào đó!

“Hắc ca!”

“Đừng đánh nữa!”

“Ngô chủ đang gọi ta qua đó!”

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Diệp Tiểu Phủ kích động hét to với Diệp Tiểu Hắc!

“Ai!”

“Mới đánh ngươi có một lúc như vậy!”

“Nói thật, ta còn chưa đánh tận hứng đâu!”

Nghe Diệp Tiểu Phủ nói xong, Diệp Tiểu Hắc cũng lộ vẻ thất vọng nói.

???

Mới?

Mới đánh ta một lúc như vậy?

Mẹ nó ngươi đã đánh ta cả một buổi trưa!

Còn mẹ nó muốn đánh ta thêm bao lâu nữa!

Nghe Diệp Tiểu Hắc nói những lời này, Diệp Tiểu Phủ lập tức đen mặt!

……

“Ngô chủ!”

“Tiểu Phủ tới!”

Sau khi đi ra khỏi khe hở không gian, Diệp Tiểu Phủ cung kính nhìn về phía Diệp Phong nói.

“Tìm vị trí của Hồ Đoản Đoản, Hồ Trường Trường cùng Hùng Thiên Địa í!”

“Sau đó mang ta qua đó!”

Sau khi thấy Diệp Tiểu Phủ, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh.

……

Mặt trời chiều ngã về phía tây, trên đỉnh rách nát!

Nhìn cỏ dại ngổn ngang xung quanh, cảm nhận được sự hoang vắng thê lương trên ngọn núi rách nát này, Diệp Phong cũng hoang mang nhìn về phía Hồ Đoản Đoản cùng Hồ Trường Trường hỏi: “Đây là nơi có phong thuỷ tốt mà các ngươi tìm được?”

“Đúng vậy!”

“Đây là nơi có phong thuỷ tốt mà chúng ta phải mất mấy ngày mới tìm được!”

“Diệp thiếu!”

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

Nghe Diệp Phong dò hỏi, Hồ Trường Trường cũng chờ mong hỏi.

“Thế nào ư?”

“Mẹ nó quá yếu!”

“Còn có!”

“Mẹ nó đây là một đỉnh núi rách nát, sao ngươi lại có mặt mũi nói đây là nơi có ‘phong thuỷ tốt’?”

Nghe Hồ Trường Trường nói những lời này, Diệp Phong cũng đen mặt mắng to.

“Nga!”

“Yếu sao?”

“Không nên nha!”

“Dựa theo suy đoán của đại ca, nơi này chắc chắn không có vấn đề gì…”

Bang!

Hồ Đoản Đoản còn chưa kịp nói xong, Diệp Phong đã tát một cái, sau đó chửi ầm lên: “Nga nga nga, nga cái đầu ngươi, tại sao ngươi vẫn chưa sửa lại tật xấu này, có thể nói chuyện đàng hoàng được không!”

“Diệp thiếu!”

“Ý của ta là, nơi có ‘phong thuỷ tốt’ mà chúng ta đã chọn hẳn là không có vấn đề!”

“Dù sao chúng ta là có lý do!”

Ăn một cái tát, Hồ Đoản Đoản ôm đầu ủy khuất giải thích.

“Nga!”

“Còn có lý do?”

“Vậy ngươi nói xem, lý do để các ngươi chọn nơi này là cái gì!”

Nghe Hồ Đoản Đoản nói như vậy, Diệp Phong cũng lộ vẻ tò mò hỏi.

Hả?

Ta nga, ngươi liền đánh đầu ta!

Sau đó, ngươi nga, không có chuyện gì xảy ra?

Có cần phải song tiêu như vậy không!

Nghe Diệp Phong nói những lời này, Hồ Đoản Đoản cũng cười khổ, sau đó liền nói ra lý do của Hồ Trường Trường.

“Hả?”

“Bởi vì là Bại Gia Môn!”

“Cho nên, mới tìm một đỉnh núi rách nát như vậy!”

“Dù sao, chỉ có như vậy, mới có thể làm Bại Gia Môn có không gian phát huy?”

Nghe được lời giải thích của Hồ Đoản Đoản, Diệp Phong cũng im lặng suy nghĩ, bởi vì hắn cảm thấy đối phương giải thích không sai!

“Này!”

“Các ngươi là ai?”

“Các ngươi có biết nơi này là địa bàn của Thí Quỷ Môn chúng ta không?”

Đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo từ cách đó không xa truyền đến.

Hả?

Địa bàn của Thí Quỷ Môn các ngươi ư?

Đỉnh núi rách nát này còn có chủ?

Nghe được lời này, Diệp Phong, Hồ Trường Trường, Hùng Thiên Địa đều lộ ra vẻ khó tin và nhìn về phía xa, họ không thể tưởng tượng được rằng đỉnh núi rách nát này vẫn còn có chủ nhân!

“Ta mặc kệ nơi này trước kia là ai sở hữu!”

“Nhưng ta chỉ muốn nói là!”

“Từ giờ trở đi, nơi này thuộc về Bại Gia Môn chúng ta!”

Sau đó, Diệp Phong liền nhìn về phía nam tử cách đó không xa nói ra quyết định của mình!

“Hả?”

“Bại Gia Môn?”

“Sao ta chưa nghe qua thế lực này!”

“Hơn nữa, chẳng lẽ bọn họ cũng chuẩn bị đem rác rưởi của tông môn ném đến chỗ này sao?”

Nghe Diệp Phong nói những lời này, Phùng Cường cũng sửng sốt một chút, hắn thật sự không ngờ lại có người tới đoạt một nơi vứt rác!

“Tuy rằng nơi này chỉ là một nơi vứt rác!”

“Nhưng đó cũng là do Thí Quỷ Môn chúng ta xem trọng trước!”

“Cho nên, nếu các ngươi muốn cướp thì phải xem các ngươi có thực lực kia hay không!”

Sau khi lấy lại tinh thần, Phùng Cường nghiêm túc nhìn Diệp Phong tỏ rõ thái độ của mình, bởi vì hắn rất rõ ràng, nếu như hôm nay có người đoạt nơi ném rác của Thí Quỷ Môn bọn họ, bọn họ không thèm để ý, vậy ngày mai chỉ sợ cũng có người đoạt những tài nguyên khác của bọn họ, mà Thí Quỷ Môn bọn họ tuyệt đối không cho phép loại tình huống như vậy xuất hiện!

Hả?

Đỉnh núi rách nát này là nơi ném rác của Thí Quỷ Môn các ngươi?

Nghe đối phương nói những lời này, Diệp Phong, Hồ Trường Trường, Hùng Thiên Địa trực tiếp ngẩn ra, bởi vì bọn hắn không hề nghĩ tới đây sẽ là nơi để các thế lực khác ném rác!

“Diệp thiếu!”

“Ta, ta thật sự không biết chuyện này!”

“Nếu như ta sớm biết rằng nơi này là nơi các thế lực khác ném rác rưởi, ta khẳng định sẽ không lựa chọn chỗ này!”

Lúc này, Hồ Trường Trường khẩn trương nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng giải thích.

“Không sao!”

“Nơi này càng tồi tệ thì sau này càng có thể thể hiện ra độ chịu chơi của Bại Gia Môn chúng ta!”

“Cho nên, chúng ta nhất định phải đoạt lấy nơi này!”

Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Hồ Trường Trường, Diệp Phong mỉm cười đáp lại.

“Bại Gia Môn chúng ta muốn đoạt lấy nơi này!”