Chương 1287 Vạn Bảo lão nhân không tin tà, còn muốn tiếp tục so?
“Vừa già lại nhanh!”
“Chính mình chỉ có chút bản lĩnh này, còn cứ phải so cùng người trẻ tuổi, đây quả thực là tự rước lấy nhục!”
Vạn Bảo lão nhân nghe được lời này, sắc mặt Diệp Phong cũng nghiền ngẫm nhìn về phía đối phương lên tiếng giễu cợt!
???
Vừa già lại nhanh?
Cái này mẹ nó là từ hổ báo gì chứ!
Còn có thể trao đổi bình thường hay không?
Nghe được lời này của Diệp Phong, trên mặt của Vạn Bảo lão nhân cũng trong nháy mắt treo đầy hắc tuyến, sau đó thì lên tiếng nói: “Tiểu hữu, ngươi chớ đắc ý, tuy tỷ thí lần này ta thua, nhưng ngươi nếu còn dám cùng ta so thử, vậy ta tuyệt đối sẽ không thua!”
“Một chút nữa!”
“Ta phải tìm người giúp ta đi làm một chuyện!”
“Mà người này, còn không thể quen biết tiểu hoàng cẩu!”
“Đã như vậy, vậy để Vạn Bảo lão nhân đi giúp ta chuyện này đi!”
Nói đến đây, Diệp Phong nhìn sang hướng Vạn Bảo lão nhân, sau đó vừa cười vừa nói: “Tốt, vậy ta lại so với ngươi một lần, nhưng mà lần này tặng thưởng, ngoại trừ tỷ thí dùng thiên tài địa bảo, còn phải thêm một điều kiện, đó chính là, người nào thua, phải giúp người thắng làm một chuyện!”
Hả?
Lại còn thêm tặng thưởng?
Tiểu tử này tự tin có thể thắng ta như vậy?
Nghe được lời này của Diệp Phong, Vạn Bảo lão nhân cũng hơi hơi nhíu mày!
“Tiểu hữu!”
“Tặng thưởng thêm đó, có hạn chế gì?”
Sau đó, Vạn Bảo lão nhân nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi.
“Không có bất kỳ hạn chế gì!'
“Nếu như ngươi thắng, cho dù là bảo ta đi ám sát cửu giai Hỗn Độn Chi Tổ nào đó ta cũng sẽ không chút do dự đi chấp hành!”
Nghe được Vạn Bảo lão nhân hỏi, Diệp Phong cũng cho ra câu trả lời khẳng định.
Hả?
Không có bất kỳ hạn chế gì?
Tiểu tử này có phải điên rồi hay không?
Còn có, hắn đặc biệt làm như vậy, ta bỗng nhiên có chút hoảng!
Nghe được Diệp Phong trả lời, Vạn Bảo lão nhân trực tiếp hoảng rồi, bởi vì Diệp Phong biểu hiện ra tự tin quá mạnh, mạnh đến mức để lòng hắn hốt hoảng!
“Vạn Bảo lão nhân!”
“Ngươi sẽ không phải là sợ rồi chứ?”
“Ta sao phải sợ!”
“Lần này so thử thiên tài địa bảo gì, ngươi đến định ra, như thế nào?”
Chú ý tới Vạn Bảo lão nhân bắt đầu lộ vẻ do dự, Diệp Phong trực tiếp đưa ra một đề nghị, hơn nữa còn là đối Vạn Bảo lão nhân cực kỳ có lợi!
“Mẹ nó!”
“Tiểu tử này trực tiếp bức ta đến đường chết!”
“Có điều, nếu là thật để ta tới tỷ thí thiên tài địa bảo, đối với ta mà nói, đích thật là chiếm hết mọi ưu thế!”
“Mà ở dưới tình huống có lợi ta còn không dám tiếp tục tỷ thí, vậy coi như ta sẽ biến thành một truyện cười!”
Nghe được Diệp Phong nói lên đề nghị này, Vạn Bảo lão nhân cũng không do dự nữa, trực tiếp đồng ý.
“Đúng rồi!”
“Vạn Bảo lão nhân!”
“Những Thiên Biến Quả này, nó có cảm giác thế nào?”
“Ăn ngon không?”
Nhìn Vạn Bảo lão nhân đồng ý, Diệp Phong cũng toát ra một ý cười, sau đó nhìn một chút bảy viên Thiên Biến Quả trên đất kia, hắn nghĩ tới điều gì, sau đó trực tiếp nhìn về phía Vạn Bảo lão nhân lên tiếng hỏi.
“Ăn ngon?”
“Tiểu hữu, ta nói cho ngươi, cái đó đã không thể dùng ăn ngon để hình dung!”
“Bởi vì đó là ăn rất ngon!”
“Mà không phải ta khoác lác, ta đã từng trực tiếp ăn một quảrồi, mà mùi vị đó, đến bây giờ vẫn làm khó ta!”
Nghe được lời này của Diệp Phong, Vạn Bảo lão nhân cũng lâm vào hồi tưởng nào đó, sau đó mặt mũi tràn đầy hạnh phúc lên tiếng trả lời.
Cạch!
Ngay khiVạn Bảo lão nhân vẫn còn nhớ cái thời khắc hạnh phúc, một âm thanh dị dạng từ một bên vang lên.
“Ồ!”
“Vạn Bảo lão nhân!”
“Ngươi nói không sai, vị của Thiên Biến Quả đạo quả thực là không tồi!”
Ăn một miếng Thiên Biến Quả, hai mắt Diệp Phong cũng tỏa sáng, sau đó thì nhìn về phía Vạn Bảo lão nhân cười nói.
“Đáng chết!”
“Hắn ăn!”
“Hắn vậy mà thật sự ăn một viên Thiên Biến Quả!”
“Mà quả hắn ăn kia vẫn là quả thắng của ta!”
Nhìn lấy Diệp Phong từng ngụm từng ngụm ăn Thiên Biến Quả, Vạn Bảo lão nhân đau lòng sắp khóc, mà nghĩ đến mỹ vị của Thiên Biến Quả, hắn cũng không kìm hãm được nuốt nước miếng một cái!
Sau cùng, hắn dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn về phía khóe miệng chảy ra nước trái cây Thiên Biến Quả của Diệp Phong, thậm chí nếu như có, hắn còn muốn liếm sạch sẽ khóe miệng chảy nước ra nước trái cây của Diệp Phong!
“Vạn Bảo lão nhân!”
“Ngươi có muốn ăn một quả hay không?”
Nhìn Vạn Bảo lão nhân, cứ trông mong nhìn mình chằm chằm như vậy, Diệp Phong cũng cười cười, sau đó đưa một viên Thiên Biến Quả tới!
“Ừm?”
“Cho ta?”
“Ta thật có thể ăn sao?”
Nhìn Diệp Phong đưa Thiên Biến Quả tới, Vạn Bảo lão nhân trong lúc nhất thời đều không thể tin vào tai của mình!
“Làm sao?”
“Ghét bỏ một quá không đủ ăn?”
“Vậy cho ngươi hai cái!”
Nhìn Vạn Bảo lão nhân ngây ngốc tại chỗ, nửa ngày không có tiếp nhận Thiên Biến Quả, Diệp Phong tiện tay lấy thêm một viên!
???
Cho ta một quả, đã khiến cho ta rất cảm động rồi.
Kết quả, lại cho ta thêm một quả?
Đây là muốn ta cảm động tới chết sao?
Nhìn Diệp Phong đưa tới hai Thiên Biến Quả, Vạn Bảo lão nhân cảm động sắp khóc!
“Cám ơn tiểu hữu!”
“Cám ơn tiểu hữu!”
Tỉnh táo lại, Vạn Bảo lão nhân mặt mũi tràn đầy cảm kích nhận lấy hai Thiên Biến Quả, sau đó mang theo tâm tình kích động, trực tiếp bắt đầu ăn.
“Mợ!”
“Hai viên Thiên Biến Quả này, nó vốn là của ta!”
“Nói cách khác, ta ăn Thiên Biến Quả của chính ta, lại phải tràn ngập cảm kích đối với tiểu tử này, cảm giác này, thật là khó chịu!”
Ăn hai miếng, Vạn Bảo lão nhân cũng đột nhiên ý thức được vấn đề này, sau đó hắn khó chịu, ai bảo hắn thua đâu!
“Vạn Bảo lão nhân!”
“Bởi vì trong tay ngươi có rất nhiều bảo vật, cho nên tất cả mọi người gọi ngươi là Vạn Bảo lão nhân!”
“Mà ta cũng có một danh hiệu đẹp trai vô địch nổ banh trời!”
“Ngươi muốn nghe không?”
Ngay thời điểm hai người đang ăn Thiên Biến Quả, Diệp Phong bắt đầu tán chuyện với Vạn Bảo lão nhân một bên.
???
Danh hiệu thì danh hiệu!
Kết quả, ngươi còn đẹp trai vô địch nổ banh trời?
Không biết xấu hổ như vậy, ngươi là làm sao có thể nói ra được chứ?