← Quay lại trang sách

Chương 108 Ngươi dám để cho ta gọi người!

Một quyền của Tô Trần còn kinh khủng hơn vô số lần so với một quyền của lão giả kia!

"Cái gì!"

Lão giả kinh hãi, chỉ là không kịp phản ứng, lực quyền kinh khủng trong nháy mắt đã cắn nuốt hắn.

⚝ ✽ ⚝

Tiếng nổ khủng bố vang vọng, Thương Khung trực tiếp bị một quyền của Tô Trần đánh nát, mà ở trên mảnh đất này, không còn có khí tức của lão giả kia!

Tĩnh—

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn, đầu trống rỗng.

Bán Đế cường giả cứ như vậy bị một quyền miểu sát?

Bị miểu sát?

Mọi người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Vệ Chân khó có thể tin nhìn Tô Trần, hai mắt trợn tròn, run giọng nói: "Con bà nó!"

Hắn làm sao có thể ngờ rằng Tô Trần lại khủng khiếp như vậy, một quyền đã giết chết một vị Bán Đế!

Cũng vào lúc này, hắn rốt cuộc ý thức được, mình đã trêu chọc một vị cường giả khủng bố!

Xong rồi!

Sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.

Hắn biết, cho dù phụ thân buông tha hắn, trưởng lão Vệ tộc cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!

Hắn ta đã gây rắc rối!

Hơn nữa còn là đại họa!

Vệ Chân nuốt nước bọt, cưỡng ép bình phục cảm xúc trong lòng, cũng vào lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên ngẩn ra, giơ tay chỉ về phía Tô Trần, hạ lệnh với mấy ngàn cường giả phía sau: "Các ngươi cùng đi"

Ông!

Hắn còn chưa nói hết, một tiếng kiếm minh vang vọng, chỉ trong nháy mắt, hơn một ngàn cái đầu phóng lên tận trời.

Biểu tình Vệ Chân cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy, sợ hãi gần như lấp đầy nội tâm hắn.

Mấy ngàn cường giả cứ như vậy bị miểu sát?

Thật ra, vừa rồi hắn muốn để mấy ngàn cường giả này giữ chân Tô Trần một thời gian, chỉ có giữ chân Tô Trần thì hắn mới có thể chạy trốn, nhưng hắn không ngờ rằng mấy ngàn cường giả cứ như vậy bị Tô Trần giết chết!

Ngay cả một giây cũng không kéo lại được!

Mộng Ngữ thở dài trong lòng nhìn tất cả những chuyện này, khi Vệ Chân ra tay với Tô Trần, nàng biết kết quả sẽ như vậy.

Đúng là một tên ngu xuẩn!

Mộng Ngữ khẽ lắc đầu, nhìn Vệ Chân giống như đang nhìn kẻ ngốc.

Nàng biết, Vệ tộc lần này xong rồi!

Nếu như Tô Trần thật sự tức giận thì Vệ tộc kia chỉ có một kết quả, đó chính là diệt tộc!

Cũng chỉ có một kết quả, Vệ tộc mới có thể không có việc gì, đó chính là chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra, nhưng nàng cảm giác không có khả năng, bởi vì, càng là thế lực có thực lực lại càng quan tâm mặt mũi.

Chuyện hôm nay khiến bọn họ mất hết thể diện, sao bọn họ có thể từ bỏ ý đồ được? Sau đó, bọn họ nhất định sẽ đến tìm Tô Trần gây phiền phức, vậy chỉ có thể diệt tộc.

Trái tim Vệ Chân không ngừng đập, sau lưng sớm đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh, một cỗ hối hận tuôn vào trong lòng.

Lúc này, hắn vô cùng hối hận, hối hận vì đã không nghe lời Mộng Ngữ, để Tô Trần rời đi, nếu Tô Trần rời đi, cũng sẽ không xảy ra những chuyện này.

Thế nhưng là, thế giới này cũng không có thuốc hối hận.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Tô Trần: "Ngươi dám để ta gọi người sao?"

Nói xong, toàn thân hắn căng thẳng, mồ hôi nhỏ xuống trên trán.

Nếu Tô Trần đồng ý, vậy hắn sẽ không hoảng, nhưng nếu Tô Trần không đồng ý, vậy hôm nay hắn chắc chắn phải chết! Cho dù sau này Vệ gia báo thù Tô Trần, vậy cũng không có ý nghĩa gì.

Bởi vì người của hắn đều đã chết rồi, báo thù Tô Trần thì có ích lợi gì? Hắn lại không thể sống lại vì điều này.

Tô Trần bị lời này của Vệ Chân chọc cười, hắn nhìn Vệ Chân, cười nói: "Vậy ta sẽ để cho ngươi sống thêm một lát, gọi đi!"

Nghe vậy, Vệ Chân mừng rỡ.

Vừa rồi hắn đã nghĩ đến cảnh Tô Trần từ chối, sau đó giết hắn ngay lập tức, nhưng hắn thật sự không ngờ rằng Tô Trần lại đồng ý!

Hắn không do dự, lập tức lấy ra một viên Truyền Âm Thạch.

Mộng Ngữ đột nhiên nói: "Bây giờ ngươi nên nhắc nhở phụ thân đừng tới trêu chọc Tô Trần, mà không phải để ông ấy tới cứu ngươi!"

Động tác của Vệ Chân khựng lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Mộng Ngữ, "Ý của ngươi là, có người giết ta, ta còn không thể báo thù sao?"

Mộng Ngữ nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn để Vệ tộc diệt?"

"Đủ rồi!"

Vệ Chân đột nhiên rống giận, vẻ mặt dữ tợn, "Người chết không phải ngươi, ngươi đương nhiên có thể nói nhẹ nhàng như vậy!"

Nói xong, hắn không để ý tới Mộng Ngữ nữa, khởi động Truyền Âm Thạch, bắt đầu truyền âm.

Chỉ qua nửa khắc đồng hồ, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa từ trong thiên địa quét ra, thiên địa chấn động kịch liệt, ngay sau đó, không gian đột nhiên vỡ vụn, một vị nam tử trung niên đi ra.

Nam tử trung niên và Vệ Chân giống nhau, có mái tóc vàng, dung nhan có bảy phần tương tự, đế quang vạn trượng chiếu rọi phía sau.

Gia chủ Vệ gia Vệ Thiên Nguyên!

Vệ Chân nhìn Vệ Thiên Nguyên, thần sắc kích động: "Phụ thân!"

Vệ Thiên Nguyên nhìn con trai mình, chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Trần, khi lần đầu tiên nhìn thấy Tô Trần, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, ông ta đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Vị huynh đài này là..."

Tô Trần đột nhiên nói: "Ra tay đi."

⚝ ✽ ⚝

Lúc này, chân phải Vệ Thiên Nguyên giẫm mạnh một cái, cả người trực tiếp hóa thành một vệt sáng vàng, phóng về phía Tô Trần.

Thật ra, vừa rồi ông ta muốn giải quyết chuyện này một cách hòa bình, nhưng câu nói kia của Tô Trần đã nói rõ tất cả, cho nên, ông ta cũng không nói nhảm nữa, quyết đoán ra tay!

()

Cũng đúng lúc này, năm ngón tay Vệ Thiên Nguyên nắm chặt thành quyền, ngay sau đó, mạnh mẽ đấm một quyền về phía Tô Trần!