Chương 116 Chẳng lẽ đây là người si nói mộng? (2)
Lâm Phàm im lặng, không nói gì.
Tô Trần cười nói: "Ngươi nghĩ xem, ngươi mới sống mười mấy năm."
Nói xong, hắn chỉ vào ba người Lạc Lan: "Còn bọn họ đều đã sống mấy vạn năm, thậm chí là mười mấy vạn năm, cho nên, ngươi đánh không lại bọn họ là chuyện rất bình thường, nếu cho ngươi thêm vài năm nữa, ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể đánh bại bọn họ!"
Nghe Tô Trần nói xong, Lâm Phàm có chút xúc động, hắn nhìn Tô Trần, hỏi: "Vậy ta có thể trở thành tồn tại giống như người không?"
Nghe vậy, ba người Lạc Lan đều nhìn về phía Lâm Phàm.
Chẳng lẽ tên nhóc này điên rồi sao?
Vượt qua sư tôn của hắn?
Chẳng phải là đang nằm mơ giữa ban ngày sao?
Tô Trần cười nói: "Chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, nhất định có thể."
Trong mắt Lâm Phàm lóe lên tinh quang, sau đó, một luồng khí thế kinh khủng bỗng nhiên từ trên người hắn tỏa ra, khí thế kinh khủng xông thẳng lên chín tầng trời!
Cũng vào lúc này, bầu trời đột nhiên trở nên u ám, vô số tia sét đáng sợ xé toạc thiên địa, mỗi một tia sét đều ẩn chứa lực lượng hủy diệt khủng khiếp, nếu như bị đánh trúng, e rằng sẽ hồn phi phách tán!
Lôi kiếp!
Bất kỳ sinh linh nào muốn bước vào cảnh giới Bán Đế, đều phải trải qua lôi kiếp, thiên phú càng cao, lôi kiếp phải trải qua càng khủng bố, nhưng chỉ cần vượt qua được lôi kiếp, sẽ nhận được ban ơn từ thiên địa, sinh linh được ban ơn, đều sẽ nhận được chỗ tốt cực lớn.
Nhìn Lâm Phàm, Nam Vân kinh hãi: "Tiểu tử này sắp đột phá Bán Đế rồi sao?"
Lạc Lan nói: "Thiên phú của Lâm Phàm thật sự quá khủng khiếp!"
Ngay cả Kiếm Vô Ngân ít nói cũng phải thốt lên: "Yêu nghiệt!"
"Ha ha ha!"
Lúc này, Lâm Phàm ngửa mặt lên trời cười to, chân phải giẫm mạnh, cả người bay lên trời. Điều khiến người ta kinh ngạc chính là, hắn vậy mà lại trực tiếp lao vào trong đám mây đen!
Thấy cảnh tượng này, ba người Lạc Lan đều trợn mắt há mồm.
Người trẻ tuổi bây giờ đều mạnh mẽ như vậy sao?
Chủ động nghênh chiến lôi kiếp, cho dù là bọn họ, cũng không dám làm như vậy!
Tô Trần ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, khóe miệng hơi nhếch lên: "Không tệ, không tệ."
Hồ Tiểu Thiên lười biếng liếc nhìn Lâm Phàm, sau đó lại thu hồi ánh mắt.
Là đệ tử của chủ nhân, cũng chẳng có gì lạ.
Đúng lúc này, một đạo kinh lôi lớn trăm trượng bổ về phía Lâm Phàm. Lâm Phàm không chút sợ hãi, tay nắm chặt Thị Huyết kiếm, sau đó, mạnh mẽ đâm ra một kiếm.
⚝ ✽ ⚝
Một kiếm kinh khủng, trong khoảnh khắc đã xé rách đạo sấm sét kia. Cũng đúng lúc này, xung quanh Lâm Phàm, lại có vô số đạo sấm sét kinh khủng bổ xuống.
Trong mắt Lâm Phàm lóe lên tia lệ khí, một luồng lực lượng kinh khủng trộn lẫn vô số sát ý từ trên người hắn bộc phát, ngàn vạn kiếm ý tung hoành khắp trời đất.
Vô số đạo lôi kiếp kinh khủng lập tức bị đánh tan, ngay lúc này, một đạo kiếm ý vạn trượng bỗng nhiên chém về phía lôi vân, lực lượng kiếm đạo kinh khủng, trong nháy mắt đã chém đôi cả bầu trời, cực kỳ đáng sợ!
Mà đạo lôi vân kia, vào lúc một kiếm kia hạ xuống, hoàn toàn tiêu tán.
Đột nhiên, một tia sáng tím chiếu lên người Lâm Phàm.
Thiên Đạo chúc phúc!
Lâm Phàm nhắm chặt hai mắt, ngay sau đó, tiên khí xung quanh như thủy triều dũng mãnh lao về phía hắn.
⚝ ✽ ⚝
Một đạo khí tức kinh khủng bộc phát từ trên người hắn, đạo khí tức này lại ẩn chứa đế uy!
Lâm Phàm đột phá đến Bán Đế rồi!
Lâm Phàm đột nhiên mở hai mắt, khí tức trong cơ thể lại sôi trào, sau đó lại là một luồng khí tức kinh khủng bộc phát!
Bán Đế cảnh nhị trọng!
Lâm Phàm hít sâu một hơi, sau đó thở ra một hơi thật dài, hắn nhếch miệng cười, thân ảnh biến mất tại chỗ, xuất hiện trước người Tô Trần, cười nói: "Sư tôn!"
Tô Trần gật đầu, cười nói: "Không tệ."
Lâm Phàm cười hắc hắc: "Đa tạ sư tôn đã khích lệ."
Tô Trần nhắc nhở: "Thiên kiêu trên thế gian này nhiều vô số kể, ngươi chớ có kiêu ngạo."
Lâm Phàm vốn có chút kiêu ngạo, sau khi nghe xong lời của Tô Trần, lập tức thu liễm lại ngay.
Đúng vậy, thiên kiêu Tiên giới này nhiều vô số kể, không thể nào chỉ có mình hắn ở tuổi này đột phá đến Bán Đế.
Lâm Phàm gật đầu thật mạnh: "Đệ tử hiểu rồi!"
Tô Trần mỉm cười, sau đó nhìn về phía ba người Lạc Lan.
Ba người Lạc Lan thấy Tô Trần nhìn sang, vội vàng cung kính ôm quyền: "Tiền bối!"
Tô Trần gật đầu nói: "Ba người các ngươi có thể rời khỏi Thiên Uyên rồi."
Ba người Lạc Lan sững sờ, sau đó trong lòng vui mừng khôn xiết.
Rốt cuộc cũng có thể rời khỏi đây sao?
Lạc Lan run giọng nói: "Tiền bối, chúng ta thật sự có thể rời khỏi Thiên Uyên sao?"
Tô Trần liếc nhìn nàng, sau đó gật đầu: "Nếu ba người không yên tâm, vậy thì đi cùng ta."
Nói xong, hắn bay thẳng lên không trung.
Lâm Phàm thấy thế vội vàng đuổi theo.
Ba người Lạc Lan liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kích động trong mắt đối phương, không chút do dự, bọn họ vội vàng đuổi theo.
Trong quá trình bay, bọn họ vô cùng căng thẳng, trong lòng vẫn còn chút thấp thỏm. Dù sao cấm chế và đế trận xung quanh cũng không phải chuyện đùa, nhưng dọc theo con đường này, cấm chế và đế trận cũng không công kích bọn họ. Mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi Thiên Uyên, cấm chế và đế trận này cũng không hề phát động.
()
Bên ngoài Thiên Uyên, ba người Lạc Lan run rẩy không thôi, thần sắc vô cùng kích động.
Ra rồi!
Cuối cùng cũng ra khỏi đó rồi!
Một lúc lâu sau, ba người Lạc Lan mới bình tĩnh lại, họ nhìn về phía Tô Trần, đồng thanh nói: "Đa tạ ân nhân!"
Bọn họ thực sự rất cảm kích Tô Trần, nếu không phải nhờ có hắn, cả đời này bọn họ cũng không thể ra khỏi đó!
Tô Trần bình tĩnh nói: "Ba người giúp ta dạy dỗ tên nhóc này một năm, còn ta thì giúp ba người ra ngoài, xem như đôi bên cùng có lợi, không cần phải cảm tạ."