Chương 118 Thanh Châu (2)
Đúng vậy, ở độ tuổi này của hắn mà có thể đánh bại Nam Vân, quả thật là không có mấy người.
Lúc này, Tô Trần đột nhiên lên tiếng: "Được rồi, mọi người đã ra ngoài rồi, ta cũng đã giữ lời hứa, Lâm Phàm, đi thôi."
Nói xong, hắn ôm Hồ Tiểu Thiên xoay người rời đi.
Tô Trần là người rất phóng khoáng, đối với người hay việc gì cũng không lưu luyến, hơn nữa còn rất quyết đoán.
Lâm Phàm chắp tay với ba người Lạc Lan: "Ba vị tiền bối, chúng ta hữu duyên tái ngộ!"
Nhìn bóng lưng hai người Tô Trần rời đi, ba người Lạc Lan im lặng hồi lâu.
Nam Vân đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc nói: "Hai người có nhận ra một vấn đề không?"
Lạc Lan nhíu mày: "Có chuyện gì thì nói mau lên."
Kiếm Vô Ngân cũng nhìn Nam Vân.
Nam Vân hít sâu một hơi, nói: "Lúc nãy chúng ta ra khỏi Thiên Uyên, Thiên Đạo không hề ngăn cản, hai người có nghĩ tại sao không?"
Nghe vậy, Lạc Lan và Kiếm Vô Ngân im lặng suy tư.
Một lúc lâu sau, đồng tử Lạc Lan co rút lại: "Nàng ta sợ hắn!"
Vẻ mặt Kiếm Vô Ngân cũng đầy kinh hãi.
Nam Vân nghiêm nghị gật đầu.
Thiên Đạo sợ Tô Trần, điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ thực lực của Tô Trần còn kinh khủng hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều!
Ba người im lặng hồi lâu, Lạc Lan mới lên tiếng: "Thiên Đạo của Ngụy Tiên giới này, cho dù ở Chân Tiên giới cũng là tồn tại đỉnh cao, vậy mà lại sợ hãi hắn, vậy rốt cuộc thực lực của hắn đáng sợ đến mức nào? Ta không dám tưởng tượng nữa!"
Nam Vân nói: "Không dám tưởng tượng thì đừng tưởng tượng nữa, với tồn tại như hắn, há là thứ chúng ta có thể suy đoán? Hiện tại chúng ta đã ra ngoài, hãy lên kế hoạch cho tương lai đi, đừng để xảy ra chuyện như mười mấy vạn năm trước nữa!"
"Ừ!"
Lạc Lan và Kiếm Vô Ngân đồng thời gật đầu.
Kiếm Vô Ngân đột nhiên nói: "Vậy ta đi trước đây, có việc gì thì liên lạc qua truyền âm thạch."
Nói xong, gã hóa thành một đạo kiếm quang biến mất.
Nam Vân và Lạc Lan nhìn nhau, sau đó cũng lần lượt biến mất.
Tô Trần đi trên một con đường nhỏ, tay phải liên tục vuốt ve lưng Hồ Tiểu Thiên.
Không biết từ khi nào, Tô Trần đã thích vuốt ve Hồ Tiểu Thiên, có đôi khi không vuốt ve nó thì cảm thấy không quen.
Lâm Phàm lặng lẽ đi theo sau Tô Trần, nhìn Hồ Tiểu Thiên trong lòng hắn, tò mò hỏi: "Sư tôn, đây là thú cưng người nuôi sao?"
Nghe vậy, Hồ Tiểu Thiên lập tức xù lông, trừng mắt nhìn Lâm Phàm với vẻ tức giận.
Thú cưng?
Cả nhà ngươi mới là thú cưng!
Ngươi đã bao giờ thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ làm thú cưng bao giờ chưa?
Nhưng mà, hình như hiện tại ta đúng là thú cưng.
Nghĩ đến đây, nó thở dài một hơi.
Ngủ thôi!
Tô Trần nhìn Hồ Tiểu Thiên trong lòng, sau đó nhìn Lâm Phàm, cười nói: "Ta vô tình cứu được nó, sau đó thấy ở một mình cũng buồn, nên mới giữ nó lại bên cạnh.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Lâm Phàm gật đầu: "Ra vậy."
Nhìn Hồ Tiểu Thiên một lúc, Lâm Phàm lại hỏi: "Sư tôn, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Giọng điệu có chút bất an.
Y sợ Tô Trần lại giống như trước kia, ném hắn cho mấy tên Bán Đế kia đánh.
Suốt một năm qua, hắn vẫn luôn nghĩ xem mình đã đắc tội với Tô Trần ở đâu, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Tô Trần mỉm cười nói: "Yên tâm, lần này sẽ không ném ngươi cho người khác đánh đâu, chúng ta đến Thanh Châu."
Nghe vậy, Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm.
May thay, lần này sư tôn rốt cục không hố hắn.
Sau một lúc lâu, hắn nghi hoặc nói: "Chúng ta đến Thanh Châu làm gì?"
Tô Trần nói: "Nơi đó có một thế lực do ta thành lập, tên là Ám Tông."
"Ám Tông?"
Lâm Phàm nhướng mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến thế lực này.
Tô Trần gật đầu nói: "Ừm, lúc trước thành lập lúc rảnh rỗi nhàm chán, nhưng sau khi thành lập, ta cũng không quản lý gì nữa."
Thật ra, tình huống thực tế là khi Tô Trần vừa mới trọng sinh đến thế giới này, thực lực bản thân cũng không mạnh, nên đã lặng lẽ thành lập một thế lực như vậy, nhưng hắn không ngờ rằng hệ thống lại trực tiếp đưa hắn lên đến cấp bậc tối đa, sau khi đạt đến cấp bậc tối đa, hắn cũng không còn tâm trí đâu mà quản lý thế lực này nữa.
Lâm Phàm gật đầu nói: "Ra là vậy."
Thanh Châu.
Tô Trần dẫn Lâm Phàm đến một lối vào bí cảnh, không chút do dự, Tô Trần đi thẳng vào, Lâm Phàm vội vàng theo sau.
"To gan!"
Lúc này, từng luồng khí tức kinh khủng tràn ngập phía chân trời, ngay sau đó, hàng ngàn cường giả từ trong không gian bước ra, bọn chúng nhìn hai người Tô Trần, trong mắt lộ vẻ địch ý.
Thấy cảnh này, Lâm Phàm chau mày, sau đó nhìn về phía Tô Trần: "Sư tôn, bọn chúng không nhận ra người?"
Tô Trần sắc mặt bình tĩnh, không đáp lời Lâm Phàm mà nhìn hàng ngàn cường giả này: "Gọi Lục Bắc Xuyên ra gặp ta."
"Làm càn! Kẻ nào cho ngươi lá gan dám gọi thẳng tên tông chủ?"
Giữa sân, tất cả cường giả sau khi nghe xong lời của Tô Trần thì lập tức phẫn nộ, ánh mắt mỗi kẻ đều chứa sát ý.
"Dừng tay!"
Ngay khi bọn chúng định động thủ thì một tiếng quát uy nghiêm vang lên, ngay sau đó, một nam tử mặc áo bào đen xuất hiện giữa sân.
Nhìn thấy nam tử, hàng ngàn tên cường giả vội vàng quỳ một gối xuống, cung kính hô: "Tông chủ!"
Lục Bắc Xuyên gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Trần, trong mắt lóe lên tinh quang, hai tay hắn ôm quyền, nói: "Đế!"
Nghe thấy Lục Bắc Xuyên gọi Tô Trần như vậy, tất cả cường giả đều nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó đã giãn ra, bọn chúng nhìn Tô Trần, trong mắt không có chút kính ý nào.
Tô Trần nhìn Lục Bắc Xuyên, không nói gì.
Lục Bắc Xuyên nheo mắt, sau đó nhìn về phía đám cường giả: "Ám Tông là do Đế sáng lập, các ngươi không xưng là Đế, chẳng lẽ muốn tạo phản?"