← Quay lại trang sách

Chương 164 Thanh âm đến từ chỗ sâu trong vũ trụ!

Nghe xong, nụ cười trên mặt Lâm Phàm rốt cuộc không che giấu được nữa, vẻ mặt kích động nói: "Cảm ơn sư thúc!"

Giờ khắc này, trong lòng hắn vui vẻ không nói ra được bao nhiêu, hắn vừa mới chứng kiến Diệp Linh Khê cường đại, có lời này của Diệp Linh Khê, vậy về sau hắn rốt cục có thể phóng túng!

Về sau nếu như hắn gặp phải loại người có bối cảnh ngập trời, hoặc là địch nhân mình đánh không lại, vậy hắn coi như không nói võ đức, trực tiếp đi tìm Diệp Linh Khê hỗ trợ.

Còn tại sao hắn không tìm Tô Trần giúp đỡ?

Tô Trần không chơi chết hắn thì cảm ơn trời đất, hắn còn dám tìm Tô Trần giúp đỡ sao?

Tô Trần lắc đầu mỉm cười, sau đó hình như nhớ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Hồ Tiểu Thiên nơi xa.

Lúc này Hồ Tiểu Thiên bị một luồng sức mạnh thần bí bao vây, để không ảnh hưởng đến việc tu luyện của Hồ Tiểu Thiên, Tô Trần đã bảo vệ hắn, và cũng chính vì có luồng sức mạnh thần bí này bảo vệ, nên Hồ Tiểu Thiên mới không thức tỉnh khỏi cuộc chiến vừa rồi.

Khí tức của Hồ Tiểu Thiên bây giờ trở nên cực kỳ khủng bố, vậy mà đã đạt đến Bán Đế cửu trọng đỉnh phong. Không thể không nói, thiên phú của Cửu Vĩ Thiên Hồ thật khủng bố, lúc này mới bao lâu? Cũng đã đi tới Bán Đế cửu trọng đỉnh phong, nếu là người bình thường, căn bản không làm được nhanh như vậy.

"Oa! Thật đáng yêu!"

Lúc này, Diệp Linh Khê chú ý tới Hồ Tiểu Thiên, trong mắt bốc lên tinh quang, nàng đứng dậy, bước nhanh tới trước người Hồ Tiểu Thiên, ngay sau đó, nàng đưa tay về phía Hồ Tiểu Thiên, nhưng tay của nàng lại bị đạo lực lượng thần bí kia ngăn trở.

Diệp Linh Khê bĩu môi, quay đầu nhìn Tô Trần, "Ca ca."

"Haiz~"

Tô Trần lắc đầu cười, bất đắc dĩ nói: "Thật sự không có cách nào với nha đầu này."

Nói xong, lực lượng thần bí bao khỏa trên người Hồ Tiểu Thiên lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Hồ Tiểu Thiên như có cảm giác, chậm rãi mở hai mắt ra, mà khi hắn vừa mở hai mắt ra, liền bị Diệp Linh Khê ôm vào trong ngực, dùng sức xoa nắn.

Hồ Tiểu Thiên đầu tiên là có chút mơ hồ, sau đó trong nháy mắt tức giận, "Làm càn!"

Trong phút chốc, một cỗ lực lượng thần thú kinh khủng cùng với một đạo lực lượng kinh khủng đột nhiên bộc phát từ trên người Hồ Tiểu Thiên.

"Hừ!"

Diệp Linh Khê hừ lạnh một tiếng, uy thế Đại Đế khủng bố quét ra, trong nháy mắt, cỗ lực lượng thần thú cùng lực lượng kinh khủng kia bị đánh tan tành tại chỗ.

"Con mẹ nó!"

Hồ Tiểu Thiên như bị ngũ lôi oanh đỉnh, đầu óc trống rỗng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

"Nữ tử này là Đại Đế?"

"Con mẹ nó!"

"Con mẹ nó!"

Giờ khắc này, Hồ Tiểu Thiên thật sự choáng váng!

Hắn vạn vạn lần không ngờ rằng, nữ tử ôm mình lại là một vị Đại Đế!

Hồ Tiểu Thiên lúc này dường như nhớ tới điều gì, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía, khi nhìn thấy Tô Trần, trong lòng hắn mừng rỡ, hô lớn: "Chủ nhân cứu ta!"

Tô Trần mỉm cười, nhìn Hồ Tiểu Thiên, không nói gì.

Thấy thế, Hồ Tiểu Thiên ngơ ngác.

Chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ chủ nhân không cần hắn nữa?

Nghĩ đến đây, Hồ Tiểu Thiên lập tức cảm thấy ủy khuất, hai mắt rưng rưng.

Diệp Linh Khê đột nhiên nhìn về phía Tô Trần, lên tiếng: "Huynh trưởng, đây là sủng vật huynh nuôi?"

"Huynh trưởng?"

Hồ Tiểu Thiên ngẩn người, sau đó ngẩng phắt đầu nhìn về phía Diệp Linh Khê, hai mắt trừng lớn: "Ngươi gọi chủ nhân là gì? Gọi là huynh trưởng?"

Diệp Linh Khê nhìn Hồ Tiểu Thiên trong ngực, chớp chớp mắt, cười nói: "Phải nha, sao vậy?"

Nghe vậy, Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn ngây dại!

Nữ nhân này lại là muội muội của chủ nhân!

"Ta kháo!"

Hồ Tiểu Thiên dường như có chút không tin, nhìn về phía Tô Trần.

Tô Trần gật đầu cười nói: "Nàng ấy đúng là muội muội của ta."

Nghe thấy lời nói của Tô Trần, Hồ Tiểu Thiên lại một lần nữa ngây người.

"Ta kháo!"

Nữ nhân này lại thật sự là muội muội của chủ nhân!

Lúc này, Diệp Linh Khê đột nhiên lên tiếng: "Huynh trưởng, tiểu hồ ly này thật sự là của huynh sao?"

Tô Trần gật đầu, cười nói: "Ừm, thật đó!"

Nghe được lời của Diệp Linh Khê, Hồ Tiểu Thiên bất mãn lên tiếng: "Ta là Cửu Vĩ Thiên Hồ, không phải tiểu hồ ly!"

Diệp Linh Khê cười hắc hắc: "Đều như nhau thôi!"

Hồ Tiểu Thiên lập tức nói: "Không giống nhau!"

Diệp Linh Khê không để ý tới Hồ Tiểu Thiên nữa, mà nhìn Tô Trần: "Huynh trưởng, tiểu hồ ly này cho muội đi?"

Hồ Tiểu Thiên tức giận nói: "Ngươi coi ta là cái gì?"

Lúc này Tô Trần mới nói: "Được, sau này hắn là của muội."

"Ầm!"

Hồ Tiểu Thiên như bị sét đánh, thần sắc cứng đờ, tựa như pho tượng.

Tặng rồi?

Chủ nhân cứ như vậy mà đưa hắn đi?

Giờ khắc này, trong lòng Hồ Tiểu Thiên không biết có bao nhiêu khó chịu.

Diệp Linh Khê cười hắc hắc: "Đa tạ huynh trưởng!"

Nói xong, nàng cúi đầu nhìn Hồ Tiểu Thiên trong ngực, sau đó vuốt ve đầu hắn, dịu dàng nói: "Chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ mang ngươi ăn ngon uống say, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu ủy khuất."

"Haiz..."

Hồ Tiểu Thiên thở dài trong lòng, gật đầu. Hiện tại hắn đã không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận số phận. Nhưng hắn nghĩ, đi theo một vị Đại Đế dường như cũng không tệ. Huống hồ, vị Đại Đế này còn là muội muội của Tô Trần, đi theo Diệp Linh Khê hẳn là sẽ không bị thiệt thòi.

Nghĩ đến đây, sự khó chịu và ấm ức trong lòng Hồ Tiểu Thiên biến mất không còn một mảnh, sau đó, hắn nhìn Diệp Linh Khê, hỏi: "Tiểu chủ, ấn ký Thiên Tâm này người dung hợp rồi sao?"

Diệp Linh Khê chớp chớp mắt, lắc đầu: "Không biết."

"Không biết?"

Trong mắt Hồ Tiểu Thiên hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Tô Trần: "Chủ nhân, lúc nãy ta vừa mới tu luyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Trần đáp: "Ngươi không cần biết."

Khóe miệng Hồ Tiểu Thiên giật giật, cũng không hỏi thêm gì nữa, Tô Trần không muốn nói, hắn cũng không có cách nào.