← Quay lại trang sách

Chương 170 Áo trắng! (2)

Nam tử trung niên không nhịn được mà há to miệng, hắn cắn răng, sau đó bước ra một bước, trong phút chốc, một cỗ uy thế kinh khủng từ trên người hắn bộc phát ra, ngay sau đó, hắn đâm ra một thương!

Một thương này, hắn đã xuất toàn lực!

Bởi vì đối mặt với một kiếm này của Lâm Phàm, hắn không có nắm chắc có thể ngăn cản được!

Chỉ có thể cứng rắn!

Về phần vì sao hắn không chạy trốn,()

Bởi vì một kiếm kia của Lâm Phàm đã khóa chặt hắn lại, căn bản chạy không thoát!

Đột nhiên!

Giữa sân xẹt qua một vệt đao mang!

⚝ ✽ ⚝

Một đao này trực tiếp bổ mạnh vào lưng Lâm Phàm, Lâm Phàm bị đánh bay ra ngoài. Trên đường, hắn phun ra một ngụm máu tươi, khí tức của bản thân suy yếu tới cực điểm, mà sau lưng hắn, có một vết đao sâu tới mức có thể thấy được xương!

Mọi người đồng loạt nhìn về một phía, chỉ thấy nơi đó có một lão giả cụt một tay đang đứng, tay phải lão giả nắm chặt đại đao, đao ý tràn ngập ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người trong sân cảm thấy tê cả da đầu, hô hấp cũng không khỏi trở nên chậm lại.

"Lại một vị Đại Đế nữa!" Có kẻ kinh hô.

Nghe vậy, đầu tiên tất cả mọi người chấn kinh, sau đó chính là kiêng kị.

Lại có một vị Đại Đế tới!

Tiêu Nguyên Hóa nhìn lão giả cụt một tay, cung kính ôm quyền: "Lão tổ!"

Không sai!

Hắn lại gọi người!

Bởi vì hắn biết, nam tử trung niên tuyệt đối không phải là đối thủ của Lâm Phàm, nếu để Lâm Phàm chạy thoát, hắn nhất định sẽ thấp thỏm lo âu mỗi ngày, cho nên hắn quyết đoán gọi người!

Lão giả cụt một tay không để ý đến Tiêu Nguyên Hóa, mà nhìn chằm chằm Lâm Phàm, cười nói: "Có thể tiếp một đao của lão phu mà không chết, thể chất đặc thù của ngươi có chút thú vị."

Lúc này, ý thức Lâm Phàm dần dần mơ hồ, sắc mặt tái nhợt đến mức không còn chút máu, cả người lung lay sắp đổ, giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống.

Lão giả cụt một tay không nói nhảm nữa, tay hắn cầm đại đao, chân đạp hư không, đi về phía Lâm Phàm. Lúc này, hắn dừng bước chân lại, ánh mắt nhìn về phía trước Lâm Phàm, chỉ thấy một người áo trắng chắn trước người Lâm Phàm.

Nhìn đạo bạch y kia, có kẻ nghi hoặc nói: "Tô Thần Tử đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn bảo vệ đồ đệ của mình?"

Có kẻ cười lạnh nói: "Đồ đệ của hắn thu được ấn ký Thiên Tâm, nhưng cũng không suy xét hắn, ta thật sự không hiểu rõ, vì sao Tô Thần Tử còn phải bảo vệ hắn?"

Một nam tử lắc đầu nói: "Tô Thần Tử thật sự không sáng suốt, hắn chẳng qua chỉ là một vị cường giả Bán Đế cửu trọng đỉnh phong, sao có thể chống đỡ được người mà một vị Đại Đế muốn giết? Nếu như hắn muốn dựa vào bối cảnh, vậy bối cảnh của người ta cũng không kém Tô tộc hắn chút nào."

Tô Trần nhìn Lâm Phàm, sau đó bỏ một viên thuốc vào miệng Lâm Phàm, vết thương của Lâm Phàm lập tức khôi phục.

Thấy một màn này, tất cả mọi người sửng sốt.

Đây là đan dược gì?

Vết thương nghiêm trọng như vậy, thế mà trong nháy mắt liền có thể chữa khỏi!

Cũng quá vô lại rồi đấy?

Lâm Phàm từ từ mở mắt ra nhìn Tô Trần, hắn cười nói: "Sư tôn!"

Tô Trần gật đầu, sau đó chậm rãi xoay người lại, nhìn lão giả cụt một tay ở phía xa.

Lão giả cụt một tay nhìn chằm chằm Tô Trần, lạnh lùng nói: "Cút!"

Một chữ này, cực kỳ bá đạo!

Mọi người giữa sân nuốt ngụm nước bọt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn lão giả cụt một tay.

Sắc mặt Tô Trần bình tĩnh, không nói gì.

"Hừ!"

Lão giả cụt một tay hừ lạnh một tiếng, đế uy của bát tinh Đại Đế quét ra từ trên người hắn, toàn bộ thiên địa đều run rẩy kịch liệt.

Lúc này, Tô Trần chậm rãi nâng tay phải lên, sau đó đè xuống.

"Quỳ xuống."

Trong phút chốc, một luồng sức mạnh vô cùng kinh khủng lập tức đè về phía mọi người, tất cả mọi người quỳ xuống tại chỗ.

Cho dù là nam tử trung niên và lão giả cụt một tay kia cũng không ngoại lệ!

Giờ khắc này, thiên địa yên tĩnh đến đáng sợ.

Tất cả mọi người đều ở trong trạng thái mộng bức, hồi lâu sau, bọn họ mới phản ứng lại, tất cả bọn họ phản ứng lại, đều như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, hô hấp đều đình chỉ.

Con mẹ nó!

Quỳ rồi?

Nói quỳ là bọn ta quỳ?

Con mẹ nó!

Con mẹ nó!

Điều này sao có thể!

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều choáng váng!

Đầu Vân Nhiễm và Tiêu Nguyên Hóa càng trống rỗng.

Tiêu Nguyên Hóa run rẩy nhìn về phía Tô Trần, sự kinh hoàng trong mắt gần như tràn ra ngoài, hắn run giọng nói: "Hắn… hắn trâu bò như vậy sao?"

Vân Nhiễm đã bị dọa ()

Phải nói không ra lời, giữa quần lại chảy ra từng giọt chất lỏng màu vàng.

Bị dọa tè ra quần!

Mà nam tử trung niên và lão giả cụt một tay kia, giờ phút này biểu hiện trầm mặc dị thường, nhưng thân thể run rẩy cùng khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy kia đã bán đứng bọn họ.

Đại Đế đó!

Bọn họ là Đại Đế đó!

Còn là một Thất Tinh Đại Đế và một vị Bát Tinh Đại Đế!

Nhưng bọn họ lại bị người ta dùng một chữ trấn áp!

Con mẹ nó!

Cái này mẹ nó quá đáng!

Cái này nói ra con mẹ nó ai tin?

Nghịch thiên!

Nghịch thiên a!

Giờ khắc này, nam tử trung niên và lão giả cụt một tay, trong lòng bọn họ lại sinh ra sợ hãi trước nay chưa từng có, tử vong bao phủ bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy mình phảng phất một giây sau sẽ nói tạm biệt với thế gian này.

Ánh mắt Tô Trần quét qua tất cả mọi người trong sân.

Toàn thân mọi người run lên bần bật, hô hấp cũng không khỏi ngừng lại, sợ hãi, sợ hãi, tử vong các loại cảm xúc tràn ngập trong lòng bọn họ.

Vân Nhiễm và Tiêu Nguyên Hóa nằm rạp trên mặt đất, cả người không cầm được mà run rẩy, trái tim đập bịch bịch.