← Quay lại trang sách

Chương 221 Ly Đại Phổ! (2)

Thấy thế, khóe miệng cường giả Thẩm tộc giật một cái, một mặt khó hiểu.

Đại ca!

Ngươi có biết hay không, cử động vừa rồi của ngươi hù chết chúng ta rồi?

Gãi đầu ngươi không phải chờ một lát sao?

Trong lòng bọn chúng thầm than thở, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ bất kỳ bất mãn nào. Hiện tại bọn chúng cũng không muốn bị Thẩm Lãng chú ý tới, nếu bị hắn chú ý tới, sau đó chỉ hướng bọn chúng thì làm sao bây giờ?

Bọn chúng không muốn chết!

Thẩm Lãng lúc này nói: "Tiền bối, không còn ai nữa."

Tô Trần gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Thiên Vạn.

Thẩm Thiên Vạn thấy Tô Trần nhìn mình, lập tức run lên bần bật, sau đó vội vàng nói: "Tiền bối, tha mạng!"

Mặc dù lão biết cầu xin tha thứ cũng vô dụng, nhưng bây giờ chỉ có thể cầu xin tha thứ, nếu không thì có thể làm sao bây giờ? Đánh lại đánh không lại, cầu xin tha thứ có lẽ Tô Trần tâm tình tốt sẽ buông tha lão?

Tô Trần không để ý đến Thẩm Thiên Vạn, mà là một chỉ bắn ra, một đạo kiếm quang bay vào mi tâm Thẩm Thiên Vạn.

Xong rồi!

Thẩm Thiên Vạn sắc mặt biến đổi, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong phủ xuống, nhưng lão đợi hồi lâu, lại phát hiện mình không chết.

Lão mở bừng mắt, vẻ mặt nghi hoặc, "Sao vậy? Ta chưa chết?"

Tô Trần quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãng, bình tĩnh nói: "Sau này để lão ta phụ tá ngươi, để lão ta thay ngươi củng cố địa vị."

Thẩm Lãng hiểu ý, vội vàng gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Lúc này Tô Trần lại nhìn về phía Thẩm Thiên Vạn ở xa: "Những gì ta vừa nói, ngươi có nghe rõ không?"

Thẩm Thiên Vạn cười khổ một tiếng, "Tiền bối, ta biết rồi."

Lão biết, mạng của mình sợ rằng về sau không thuộc về mình nữa, bất quá cũng may, cũng may lão không cần chết.

Vừa rồi lão còn tưởng mình chết chắc rồi!

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, lão không cần chết! Không cần chết!

Chỉ cần không chết, tất cả đều dễ nói!

Tô Trần không để ý đến Thẩm Thiên Vạn nữa, mà là mở bàn tay ra, một cái bình sứ đựng đan dược xuất hiện trong tay, ngay sau đó, hắn ném bình sứ cho Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nhận lấy bình sứ, nghi ngờ nhìn Tô Trần.

Tô Trần bình tĩnh nói: "Mặc dù có lão ta giúp đỡ ngươi, nhưng thực lực của ngươi vẫn còn quá yếu, chỉ khi thực lực bản thân mạnh mẽ thì mới có người nghe lời ngươi, đan dược trong này cũng đủ để ngươi đột phá Ngụy Tiên."

"Cái gì!"

Nghe xong lời của Tô Trần, Thẩm Lãng trợn tròn mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ. Hắn nhìn bình sứ trong tay mình, trong lòng mừng rỡ không thôi.

Vốn dĩ hắn lo lắng thực lực của mình quá yếu, cường giả Thẩm tộc sẽ không nghe lệnh hắn, cho dù có Thẩm Thiên Vạn phò tá hắn, cường giả Thẩm tộc cũng sẽ không nghe lệnh hắn.

Nhưng bây giờ những lo lắng này hoàn toàn biến mất, có bình đan dược này, hắn rất nhanh có thể đột phá Ngụy Tiên! Đến lúc đó, ai dám không nghe lời hắn, hắn liền giết!

Mọi người ở đây cũng nghe thấy lời nói của Tô Trần.

Đầu tiên là bọn chúng khiếp sợ, sau đó là tham lam.

Đan dược có thể đột phá Ngụy Tiên!

Bọn chúng động lòng rồi!

Ngụy Tiên a!

Đây chính là cảnh giới mà bọn chúng nằm mơ cũng muốn đạt tới!

Nhưng bọn chúng biết, nếu không có cơ duyên, cả đời này bọn chúng cũng không có khả năng đột phá đến Ngụy Tiên, nhưng mà giờ phút này, bình đan dược kia lại có thể làm cho bọn chúng đột phá Ngụy Tiên!

Đột phá Ngụy Tiên!

Bọn chúng tham lam nhìn bình sứ trong tay Thẩm Lãng, thậm chí có chút rục rịch.

Lúc này, Tô Trần nhìn về phía tất cả các cường giả trong sân.

Tất cả cường giả biến sắc, cảm giác sợ hãi tràn ngập.

Tô Trần bình tĩnh nói: "Những người này thả cũng phiền phức, vậy thì giết đi."

Vèo!

Giữa sân vang lên một tiếng kiếm minh chói tai.

"Không!"

"Không muốn!"

Sau một khắc!

Mấy chục vạn cái đầu bay lên trời!

Trên mặt những người này tràn đầy sợ hãi cùng hối hận vô tận, còn có không cam lòng.

Tham lam!

Tham lam hại chết bọn chúng!

Thấy một màn này, Thẩm Thiên Vạn chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý tuôn về phía trong lòng, trong mắt tràn ngập sợ hãi vô tận.

Vừa rồi trong lòng lão kỳ thật cũng sinh ra một tia tham lam, nhưng sau khi nhìn thấy mấy chục vạn cái đầu kia, tia tham lam này trong nháy mắt tan thành mây khói.

Lúc này, ánh mắt Tô Trần chậm rãi nhìn về phía Thẩm Thiên Vạn...

⚝ ✽ ⚝

------

Cho một lời khen ngợi...

Nhìn đôi mắt bình tĩnh và đáng sợ của Tô Trần, hơi thở của Thẩm Thiên Thiên đột nhiên dừng lại, cả người như rơi vào vực sâu tối đen.

Lão nhịn không được lui về phía sau một bước, trên mặt tràn ngập sợ hãi, "Tiền... Tiền bối..."

Thanh âm của lão run rẩy, hiển nhiên sợ hãi đến đỉnh điểm.

Tô Trần chắp tay sau lưng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Thẩm Thiên Vạn.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, cường giả Thẩm tộc giờ phút này thở mạnh cũng không dám, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, trái tim càng là đập thình thịch, không dừng được.

Tô Trần chỉ đứng ở đó, không làm gì cả, nhưng trên người hắn tràn ngập cảm giác áp bách, khiến mọi người trong sân cảm thấy ngạt thở.

Lại qua một lúc lâu, phòng tuyến tâm lý của Thẩm Thiên Vạn cuối cùng bị sợ hãi công phá. Lão không do dự nữa, xoay người bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Chạy rồi?

Cường giả Thẩm tộc nhìn phương hướng Thẩm Thiên Vạn bỏ chạy mà sửng sốt. Bọn chúng không nghĩ tới Thẩm Thiên Vạn cứ như vậy chạy, hơn nữa còn chạy thoát!

Thẩm Lãng nhíu mày, trong lòng có chút bất an.

Nếu như Thẩm Thiên Vạn chạy, đối với hắn quả thật bất lợi.

Lúc này, ánh mắt của mọi người trong sân đều đổ dồn lên người Tô Trần.

Tô Trần thần sắc bình tĩnh như nước. Hắn không ra tay, cũng không đuổi theo, chỉ bình tĩnh nhìn hướng Thẩm Thiên Vạn bỏ chạy.