← Quay lại trang sách

Chương 287 Đã Lâu Không Gặp Linh Khê! (2)

Một vị nữ trưởng lão gật đầu nói: "Không sai, chỉ cần ngươi một mực nhớ kỹ chúng ta, chúng ta liền thỏa mãn."

Các trưởng lão khác cũng gật đầu cười.

Kiếm Tâm giọng điệu khẳng định: "Vạn Kiếm tông ta sẽ không quên, tông chủ cùng các vị trưởng lão, ta càng sẽ không quên!"

Trên mặt Lý Bác Sơn lộ ra một nụ cười: "Vậy là tốt rồi, sau khi đi Kiếm Tông, nhất định phải cố gắng tu luyện, tranh thủ sáng tạo ra một phen thành tựu."

Kiếm Tâm gật đầu nói: "Ta sẽ cố gắng!"

Lý Bác Sơn cười nói: "Ừm, chúng ta tin tưởng ngươi."

Kiếm Tâm còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên một vị trưởng lão nói: "Được rồi, mau đi đi, Đường trưởng lão đã đi xa rồi."

()

Nghe vậy, Kiếm Tâm thi lễ với mọi người một cái, "Vậy ta đi đây, tông chủ cùng các vị trưởng lão, bảo trọng!"

Nói xong, hắn xoay người, đuổi theo hướng Đường Yên rời đi.

Nhìn bóng lưng Kiếm Tâm rời đi, một vị trưởng lão cảm khái: "Lúc trước khi Kiếm Tâm đến Vạn Kiếm Tông, chẳng ai ngờ rằng thiên phú kiếm đạo của hắn lại yêu nghiệt như vậy."

Một vị trưởng lão khác gật đầu: "Đúng vậy, dựa vào thiên phú kiếm đạo của tiểu tử này, về sau nhất định sẽ danh chấn bát phương!"

Một vị nữ trưởng lão nói: "Hy vọng đến lúc đó, hắn còn nhớ đến chúng ta."

Lý Bác Sơn nói: "Kiếm Tâm nói thế nào cũng là do chúng ta nhìn nó lớn lên, tính cách và phẩm hạnh của nó, chẳng lẽ chúng ta còn không rõ ràng sao? Hắn sẽ không quên chúng ta."

Vị nữ trưởng lão kia cười cười: "Nói cũng đúng." Lý Bác Sơn nhìn về phía các vị trưởng lão: "Được rồi, tất cả giải tán đi."

Một đám trưởng lão gật đầu, sau đó tất cả đều biến mất tại chỗ.

Sau khi các vị trưởng lão biến mất, Lý Bác Sơn lần nữa nhìn về phía Kiếm Tâm rời đi, nhìn hồi lâu, cuối cùng, hắn cười cười, sau đó xoay người đi vào đại điện.

......

Trên đường đi, Tô Trần tay trái đặt trước ngực, tay phải xoa cằm, vừa đi vừa suy nghĩ: "Tiếp theo nên làm gì đây?"

Nghĩ ngợi một lát, hắn đột nhiên cười: "Đã lâu không gặp Linh Khê, vậy thì đi gặp Linh Khê thôi."

Nói xong, hắn bước ra một bước, biến mất không thấy gì nữa.

......

Lạc Thành đã có mấy chục vạn năm lịch sử, mỗi một viên gạch đều lộ ra dấu vết của năm tháng, mặc dù Lạc Thành đã có mấy chục vạn năm lịch sử, nhưng trong thành vẫn người người tấp nập như trước, đèn đuốc sáng trưng.

Hôm nay, Diệp Linh Khê mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt, bên ngoài khoác sa y màu trắng, lộ ra cần cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo.

Không thể không nói, sau khi Diệp Linh Khê lớn lên, dung nhan và dáng người đều là tuyệt sắc, e rằng không nam nhân nào có thể cưỡng lại được.

Diệp Linh Khê ôm Hồ Tiểu Thiên, đi trên đường, thu hút ánh mắt của rất nhiều người, mỗi một người nhìn Diệp Linh Khê, ánh mắt đều không nỡ rời đi.

Diệp Linh Khê không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, mà nói với Hồ Tiểu Thiên: "Tiểu Thiên, ta cảm giác ta sắp đột phá."

Nghe vậy, Hồ Tiểu Thiên kinh ngạc: "Nhanh như vậy? Ngươi mới đột phá bao lâu? Ta đường đường là thần thú, cũng không khoa trương như ngươi!"

Khóe miệng Diệp Linh Khê hơi nhếch lên: "Có lẽ, đây chính là thiên phú."

Khóe miệng Hồ Tiểu Thiên giật giật, vẻ mặt im lặng, nhưng hắn không phản bác, bởi vì Diệp Linh Khê nói là sự thật, có thể nói như vậy, thiên phú tu luyện của Diệp Linh Khê, là không ai sánh bằng nhất mà hắn từng gặp!

Đương nhiên, không tính quái vật Tô Trần kia.

Tô Trần: "..."

Hồ Tiểu Thiên không tiếp lời Diệp Linh Khê, mà hỏi: "Ngươi dự định khi nào đột phá?"

Diệp Linh Khê suy nghĩ một chút, rồi nói: "Qua mấy ngày nữa đi."

Hồ Tiểu Thiên gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi định đi nơi nào đột phá?"

Diệp Linh Khê lắc đầu: "Chưa nghĩ kỹ, nhưng nhất định là phải tìm một nơi vắng vẻ để đột phá, ta không muốn quá phô trương."

Hồ Tiểu Thiên gật đầu: "Ừm, khiêm tốn một chút thì tốt hơn."

Diệp Linh Khê cười cười, sau đó không nói gì nữa, bắt đầu dạo chơi trên đường.

"Tiểu mỹ nhân, uống một chén nào?" Lúc này, một giọng nói đầy tà ác đột nhiên vang lên......

Chỉ thấy một thanh niên, đột nhiên chắn trước mặt Diệp Linh Khê.

Thanh niên mặc áo bào màu tím, tướng mạo không thể nói là anh tuấn, cũng không thể nói là xấu xí, nói chung là rất bình thường. Lúc này, hắn ta đang cười híp mắt nhìn Diệp Linh Khê, trong mắt lộ ra vẻ dâm tà không chút che giấu.

Phía sau thanh niên là một lão giả mặc áo bào màu xám, trên mặt lão giả đầy nếp nhăn, lưng hơi còng, trong tay còn cầm một cây gậy, nhìn qua giống như một lão già bình thường.

Diệp Linh Khê hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét: "Cút!"

Giọng nói rất lớn, tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy, bọn họ nhao nhao nhìn về phía này, khi nhìn thấy Diệp Linh Khê, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh diễm.

"Vị cô nương này thật xinh đẹp."

"Nếu như... Nếu như có thể ôm nàng ấy một cái, chết cũng đáng!"

"Ha ha, nằm mơ giữa ban ngày."

......

Nụ cười trên mặt thanh niên dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm: "Mặt mũi không biết điều..."

⚝ ✽ ⚝

Thanh niên còn chưa nói hết lời, một đạo kiếm khí đã bay tới trước mặt hắn!

Sắc mặt lão giả bên cạnh đại biến, định ra tay ngăn cản, nhưng đã muộn, đạo kiếm khí kia trực tiếp xuyên qua mi tâm của tên thanh niên.

Thanh niên trừng lớn hai mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin được và không cam lòng, sau một khắc, thân thể của hắn ngã xuống đất, không còn chút hơi thở.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người xung quanh đều trắng bệch, không nhịn được lùi lại mấy bước, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi và kinh hãi.