← Quay lại trang sách

Chương 290 Đi Thượng Tiên giới dưỡng lão!

Hồ Tiểu Thiên gật đầu: "Được, ta sẽ bảo vệ cho ngươi, ngươi cứ yên tâm đột phá."

Diệp Linh Khê mỉm cười: "Được."

Nói xong, nàng không chần chừ thêm nữa, lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại. Khí tức trên người nàng bắt đầu tăng lên một cách chóng mặt.

Hồ Tiểu Thiên nhìn Diệp Linh Khê, sau đó thân thể bỗng nhiên biến lớn, trong nháy mắt đã cao tới ngàn trượng, dùng thân thể bao bọc lấy Diệp Linh Khê, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

Nếu Diệp Linh Khê xảy ra chuyện gì trong lúc đột phá, hắn dù không chết cũng bị Tô Trần lột da, cho nên, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn quyết định khôi phục chân thân.

⚝ ✽ ⚝

Thượng Tiên giới.

Đông Vực.

Ngô tộc.

Bên trong đại điện, nơi này tụ tập rất nhiều người, tất cả đều là trưởng lão của Ngô tộc.

Ngồi trên chủ vị là một nam tử trung niên, thân hình cao lớn, cả người tỏa ra khí thế vô cùng áp bức.

Hắn chính là Ngô Nguyên Chu, tộc trưởng Ngô tộc!

Lúc này, bầu không khí trong đại điện vô cùng ngột ngạt, tất cả trưởng lão đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, trong mắt thậm chí còn ẩn chứa tức giận.

"Tộc trưởng! Không xong rồi!"

Một tiếng kêu đầy lo lắng từ bên ngoài đại điện truyền vào.

Mọi người nhìn ra, chỉ thấy lão giả bị Diệp Linh Khê đánh chạy lúc trước đang vội vã chạy vào.

Lão giả chạy đến giữa đại điện, lập tức quỳ rạp xuống, khóc lóc nói: "Tộc trưởng, Thiếu chủ... Thiếu chủ bị người ta giết rồi, lão nô cũng bị trọng thương... Phụt!"

Nói xong, lão giả phun ra một ngụm máu tươi, khí tức suy yếu đến cực điểm.

Ngô Nguyên Chu nhìn lão giả, ánh mắt không chút gợn sóng, không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào lão.

Bị nhìn như vậy, lão giả sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh túa ra, toàn thân run rẩy, trái tim đập như trống dồn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lão giả bị nhìn đến mức gần như không thở nổi, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi chưa từng có.

Một lúc sau, Ngô Nguyên Chu mới lên tiếng: "Vì sao ngươi lại trở về một mình?"

Nghe vậy, sắc mặt lão giả tái nhợt, cả người run rẩy: "Lão nô... Lão nô... đánh không lại nàng ta..."

Ngô Nguyên Chu bình tĩnh hỏi: "Vì đánh không lại nên ngươi đã bỏ chạy?"

"Lão nô... Lão nô..." Sắc mặt lão giả trắng bệch như tờ giấy, không còn một giọt máu. Giọng nói run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không dám.

Mẹ kiếp!

Không chạy chẳng lẽ ở lại chờ chết cùng với con trai ngươi sao?

Ngô Nguyên Chu chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt lão giả, nhìn chằm chằm vào lão, lạnh lùng hỏi: "Vì sao ngươi không chết cùng với con trai ta? Mà lại lựa chọn bỏ chạy?"

Lão giả cúi đầu, không nói gì, một lúc sau, lão giả cắn răng, đột nhiên tung ra một quyền, ẩn chứa quyền ý vô cùng mạnh mẽ, đáng sợ.

Lão giả biết, Ngô Nguyên Chu sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên, lão quyết định liều mạng!

Thế nhưng, ngay khi lão giả vừa tung quyền, cả người bỗng nhiên cứng đờ, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích được nữa.

Khuôn mặt lão giả trắng bệch, lúc này, lão đang bị một luồng sức mạnh vô cùng khủng bố trấn áp, không thể động đậy!

Lúc này, lão giả hoàn toàn tuyệt vọng!

Ngô Nguyên Chu nhìn lão giả, sau đó giơ tay phải ra, đặt lên đỉnh đầu lão.

Trong mắt lão giả tràn đầy vẻ sợ hãi, ngay sau đó, khuôn mặt trở nên vô cùng đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên, cả người như đang phải chịu đựng một sự đau đớn không thể tưởng tượng nổi.

Một lúc sau, Ngô Nguyên Chu thu tay về, liếc nhìn lão giả một cái, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi.

Ngay khi Ngô Nguyên Chu xoay người, lão giả lập tức hóa thành một vũng máu, chỉ còn lại mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.

Đại trưởng lão nhìn vũng máu, lắc đầu thở dài: "Vốn định để Thiếu chủ xuống hạ giới lấy món thần vật kia, thuận tiện tôi luyện thêm một chút, không ngờ..."

Nói đến đây, Đại trưởng lão không nói tiếp nữa mà chỉ thở dài.

Tam trưởng lão nhìn Ngô Nguyên Chu, thở dài nói: "Tộc trưởng nén bi thương."

Ngô Nguyên Chu nhìn Tam trưởng lão, bình tĩnh nói: "Chỉ là một đứa con trai mà thôi, chết thì đã chết rồi, có gì mà phải nén bi thương?"

Nghe vậy, các trưởng lão khác đều kinh ngạc, sau đó là vẻ mặt kính sợ nhìn Ngô Nguyên Chu, trong lòng không khỏi dâng lên một tia kiêng kị.

Tộc trưởng của bọn họ thật sự là người tàn nhẫn!

Con trai ruột chết cũng không thèm quan tâm.

Thật là một kẻ máu lạnh!

Chính vì sự tàn nhẫn của Ngô Nguyên Chu, nên các trưởng lão khác không dám có chút bất kính nào.

Bởi vì bọn họ biết, trong lòng Ngô Nguyên Chu, con trai chết cũng không sao, huống chi là bọn họ? Lúc này, Ngô Nguyên Chu mới lên tiếng: "Tuy nhiên, con trai ta chết cũng không thể bỏ qua như vậy, nếu không, ta thật quá vô dụng."

Nói xong, Ngô Nguyên Chu nhìn về phía Đại trưởng lão: "Ngô Lịch, ngươi hãy dẫn một số cường giả của Ngô tộc xuống hạ giới, giết chết nữ nhân kia cho ta!"

Nói xong, Ngô Nguyên Chu đưa tay búng nhẹ, một luồng sáng màu vàng bay vào mi tâm Đại trưởng lão Ngô Lịch.

Cảm nhận luồng thông tin truyền vào trong đầu, Ngô Lịch nhíu mày, nhìn Ngô Nguyên Chu, nói: "Tộc trưởng, nữ nhân kia không hề đơn giản, tu vi Ngụy Tiên cửu trọng đỉnh phong, lại có thể áp chế Ngô Tam, thậm chí... còn suýt chút nữa giết chết Ngô Tam!"

Nghe vậy, các trưởng lão khác xôn xao bàn tán.

"Ngụy Tiên cửu trọng đỉnh phong? Áp chế Ngô Tam?"

"Nữ nhân kia là ai? Sao lại lợi hại như vậy?"

"E rằng lai lịch của nữ nhân kia không hề đơn giản."

"Chuyện này khó giải quyết rồi."

⚝ ✽ ⚝

Ngô Nguyên Chu đột nhiên quát lớn: "Im miệng!"

Một luồng khí thế khủng bố bao phủ toàn bộ đại điện.

Tất cả trưởng lão đều biến sắc, vội vàng im miệng, không dám ho he gì thêm.

Ngô Nguyên Chu nhìn đám trưởng lão, lạnh lùng nói: "Dù nàng ta có lai lịch gì thì đã sao? Ngô Nguyên Chu ta sợ ai? Dù nàng ta có là ai, ()