Chương 296 Nam tử áo bào trắng! (2)
Nam tử áo trắng nhíu chặt lông mày, trong lòng vô cùng nặng nề: "Rốt cuộc Trảm Thần phi đao này bị mất như thế nào? Không phải bị mất chứ? Không đúng, cho dù mất, ta cũng có thể cảm nhận được, nhưng sao ta lại không cảm nhận được?"
Nam tử áo trắng mặt mũi tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, thậm chí còn có một tia lo lắng: "Trảm Thần phi đao này để lại cho Tiểu Phàm vượt qua kiếp nạn kia, không thể để mất được, nếu mất, Tuyết Nhi tỷ sẽ không bỏ qua cho ta!"
Nói xong, hắn quay đầu nhìn lại một chỗ, cái nhìn này, phảng phất nhìn thấu biên giới vũ trụ: "Từ chỗ ta chạy tới, tối thiểu phải ba mươi năm, kiếp kia là ở bốn mươi năm sau, đuổi kịp!"
Dứt lời, người khác biến mất ngay tại chỗ.
Mảnh thiên địa này không còn khí tức của hắn, hắn phảng phất như chưa từng xuất hiện, rất kỳ quái.
⚝ ✽ ⚝
Tô Trần đánh giá Trảm Thần phi đao, sau một lát, hắn gật đầu: "Không tệ, ta nghĩ Linh Khê sẽ rất thích." Nói xong, hắn liền thu Trảm Thần phi đao vào không gian hệ thống, sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía bà lão bằng đá ở phía xa.
Thạch Bà run rẩy, sợ hãi khiến toàn thân mềm nhũn, muốn chạy trốn nhưng không còn sức lực.
Tô Trần lắc đầu: "Nương nương, vừa rồi không thấy nương nương có sát ý với Tô mỗ, cho nên Tô mỗ mới tha cho nương nương một mạng, nhưng nương nương lại còn muốn tìm đường chết, Tô mỗ cũng không biết nói cái gì cho phải nữa."
Thạch Bà vừa muốn nói chuyện, nhưng sau một khắc, một vòng kiếm quang chợt lóe lên ở yết hầu của nàng.
Nàng cứng ngắc tại chỗ, hai mắt trừng lớn, trong mắt lộ ra không cam lòng cùng sợ hãi, còn có hối hận.
Nàng hối hận.
Hối hận vừa rồi không thành thật đưa Trảm Thần phi đao cho Tô Trần, nếu như cho Tô Trần, nàng cũng sẽ không chết, nhưng nàng lại muốn tìm đường chết!
Rất nhiều người chính là như vậy, chỉ có thời điểm thật sự muốn chết, mới có thể hối hận.
Không hiểu.
Không thể nào hiểu được.
Nhưng tôn trọng.
Cuối cùng Tô Trần nhìn thi thể của Thạch Bà, sau đó thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía hai người Vương Hi ở xa xa.
Hai người thấy Tô Trần nhìn, sắc mặt không khỏi trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy, trong mắt lộ ra kiêng kỵ cùng sợ hãi, còn có kính sợ.
Tô Trần nhìn hai người, bình tĩnh nói: "Hai vị có chuyện gì sao?"
Vương Tử Duyệt vừa định mở miệng thì Vương Hi ở bên cạnh đã đưa tay ngăn cản hắn.
Vương Tử Duyệt nhăn mày lại, vẻ mặt nghi hoặc.
Vương Hi không giải thích mà nhìn Tô Trần, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Tiền bối, chúng ta không có việc gì, chỉ là nhìn xem."
Tô Trần liếc nhìn Vương Hi: "Ồ."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tô Trần, trong lòng Vương Hi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vương Tử Duyệt lúc này nói: "Tỷ, tỷ vừa rồi...
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Vương Hi tựa hồ biết Vương Tử Duyệt muốn nói gì, đột nhiên nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, vị tiền bối kia tới chính là vì thần vật này, ngươi cảm thấy, chúng ta còn có cơ hội sao?"
Vương Tử Duyệt nói: "Chúng ta có thể đổi với hắn..."
Hắn còn chưa nói hết lời, Vương Hi nói: "Đổi? Ngươi cảm thấy người ta để ý tới Vương gia chúng ta cái gì? Hơn nữa, ngươi cảm thấy Vương gia chúng ta có đồ vật gì có thể sánh với thần vật kia?"
Vương Tử Duyệt trầm mặc.
Vương Hi lắc đầu nói: "Thứ này chúng ta cũng đừng nghĩ nữa, sau khi trở về, nói kỹ càng những chuyện đã xảy ra ở đây cho phụ thân và các vị trưởng lão, không còn chuyện của chúng ta nữa."
Vương Tử Duyệt trầm mặc một lát, sau đó gật đầu: "Được."
Vương Hi nhìn về hướng Tô Trần rời đi, sau đó nói: "Đi thôi."
⚝ ✽ ⚝
Trong một sơn cốc không biết tên, lại có một tòa truyền tống trận.
Lúc này, truyền tống trận đột nhiên lóe ra một đạo quang mang chói mắt, sau một khắc, mấy đạo thân ảnh xuất hiện ở trong truyền tống trận.
Cầm đầu chính là Ngô Lịch!
Mà ở phía sau hắn, thì đứng hơn mười vị cường giả Ngô tộc, mà mỗi một vị cường giả toát ra khí tức đều cực kỳ khủng bố, những người này lại tất cả đều là cường giả Chân Tiên cảnh!
Răng rắc!
Lúc này, truyền tống trận đột nhiên rạn nứt, trong nháy mắt, toàn bộ truyền tống trận liền hiện đầy rậm rạp chằng chịt khe hở.
Nhìn một màn này, Ngô Lịch nhíu chặt lông mày nói: "Xem ra truyền tống trận này chỉ có thể dùng một lần nữa, sau đó phải bẩm báo tộc trưởng hạ lệnh xây dựng một tòa khác."
Lúc này một vị nam tử trung niên hỏi: "Bẩm Đại trưởng lão, kiến tạo một tòa trận pháp này hẳn là không đơn giản?"
Ngô Lịch liếc qua người nọ, sau đó nói: "Đó là đương nhiên, nếu muốn kiến tạo một tòa trận pháp như vậy, ít nhất phải tiêu hao hai thành tài nguyên của tộc ta!"
Nói xong, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên âm trầm: "Mẹ nó, nếu như tiên môn là do Ngô tộc ta chưởng quản, mà không phải là ba thế lực kia, vậy Ngô tộc ta cũng không cần tiêu hao hai thành tài nguyên để kiến tạo một cái truyền tống trận như vậy."
"Haiz~"
Nam tử trung niên thở dài một tiếng: "Hết cách rồi, ai bảo bọn họ có lão tổ là Tiên Quân chứ?"
Ngô Lịch hai mắt hơi nheo lại: "Tiên Quân lão tổ?"
Nói xong, khóe miệng hắn nhấc lên: "Tiên Quân lão tổ mà thôi, tộc trưởng chúng ta sắp sửa đột phá Tiên Quân rồi!"
"Cái gì!"
Nghe vậy, mọi người vẻ mặt chấn kinh.
Một vị nam tử hưng phấn nói: "Tộc trưởng muốn đột phá Tiên Quân?"
Những người khác giờ phút này cũng hưng phấn lên.
Ngô Lịch gật gật đầu: "Ừ, đây là do tộc trưởng nói cho ta biết."
"Ha ha ha! Vậy thì tốt quá! Nếu tộc trưởng đột phá Tiên Quân, chúng ta cũng không cần phải sợ ba thế lực kia!"
"Đúng vậy, đến lúc đó Ngô tộc chúng ta cũng có thể bình khởi bình tọa với bọn họ!"