Chương 303 Ta có muốn ngươi nói chuyện sao?
Tam trưởng lão đáp: "Chỉ là một nơi nhỏ bé hẻo lánh như chúng ta, làm sao có thể xuất hiện loại thế lực đó?"
Nhị trưởng lão nói: "Vạn nhất thì sao?"
Tam trưởng lão nhíu mày: "Nhị trưởng lão, từ khi nào mà ngươi trở nên nhát gan như vậy? Thật không giống ngươi."
Nhị trưởng lão thở dài một tiếng, không đáp lời Tam trưởng lão.
Kỳ thực, không phải hắn nhát gan, mà là hắn chẳng biết tại sao, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, nhất là khi nghe được chúng trưởng lão muốn đi báo thù, loại cảm giác bất an kia càng thêm mãnh liệt.
Cho nên hắn mới nghĩ, trước tiên hãy tìm hiểu rõ ràng bối cảnh của đối phương, sau đó bàn bạc kỹ hơn.
Thế nhưng đám trưởng lão này giống như kẻ mất não, cứ muốn đối nghịch với hắn, điều này khiến trong lòng hắn rất bất đắc dĩ.
Hắn không để ý tới đám trưởng lão nữa, mà nhìn về phía Ngô Nguyên Chu đang trầm mặc: "Tộc trưởng, hiện giờ đi báo thù hay là quyết định tìm hiểu rõ ràng sau lưng đối phương rồi mới báo thù, tất cả do ngươi quyết định."
Hai tròng mắt Ngô Nguyên Chu lóe lên, không nói gì, sau khi trầm mặc một lát, ánh mắt hắn nhìn về một hướng, rồi nói: "Ta không có nhiều thời gian đi tìm hiểu bối cảnh của hắn, đi báo thù trước đã."
Nếu là bình thường, Ngô Nguyên Chu có thể sẽ nghe lời Nhị trưởng lão, nhưng hiện giờ hắn đã đột phá Tiên Quân, tự nhiên có chút tự mãn.
Không chỉ mình hắn, các trưởng lão Ngô tộc cũng trở nên tự mãn.
Nhị trưởng lão đương nhiên nhìn ra, hắn cũng không nói gì nữa, chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Ngô Nguyên Chu nói: "Đi thôi."
Nói xong, hắn đi thẳng về một hướng.
Đám trưởng lão vội vàng đi theo.
Tại chỗ, Nhị trưởng lão nhìn bóng lưng mọi người, không khỏi lắc đầu, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ. Trầm mặc một lát, hắn không chần chừ nữa, cũng đi theo.
Hắn không lựa chọn chạy trốn như vị cường giả Ngô tộc trước đó, bởi vì hắn là Nhị trưởng lão của Ngô tộc, thân là Nhị trưởng lão, hắn sao có thể chạy trốn?
Cho dù biết quyết định này của Ngô Nguyên Chu sẽ mang đến nguy hiểm chết người cho mình, hắn cũng không lựa chọn phản bội, đào tẩu.
Rất nhanh, đám người Ngô Nguyên Chu đã đến chỗ Tô Trần.
Nhìn Tô Trần trên ghế mây, hai mắt Ngô Nguyên Chu nheo lại, trong mắt lóe lên sát ý.
Lúc này, sắc mặt Nhị trưởng lão trở nên ngưng trọng, ngay khi nhìn thấy Tô Trần, cảm giác bất an gần như tràn ngập trong lòng hắn.
Hắn biết, cảm giác bất an này nhất định là do nam nhân tóc bạc dung mạo tuấn tú trước mắt mang đến cho hắn.
Nhưng hắn không thể hiểu nổi, Tô Trần nhìn trẻ tuổi như vậy, sao có thể khiến hắn cảm thấy bất an mãnh liệt như vậy?
Hắn càng nghĩ càng không rõ, điều đó có nghĩa là Tô Trần càng không đơn giản.
Giờ khắc này, trong lòng hắn vô cùng nặng nề, hắn muốn khuyên mọi người rời đi, nhưng khi nhìn thấy sát ý trong mắt mọi người, hắn đành phải nuốt ngược lời khuyên muốn nói ra.
Hắn biết, cho dù mình có nói, đám người Ngô Nguyên Chu cũng sẽ không nghe.
"Haiz~"
Nhị trưởng lão thở dài một tiếng, trong lòng cầu mong mình chỉ là nghĩ nhiều.
Lúc này, Ngô Nguyên Chu đột nhiên lên tiếng: "Ngươi thế mà còn chưa chạy trốn, thật to gan!"
Tô Trần nằm trên ghế mây, chậm rãi mở mắt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía đám người Ngô Nguyên Chu ở phía xa.
Hắn day day thái dương, có chút đau đầu: "Các ngươi có biết, giết nhiều người cũng rất phiền phức không?"
Nghe vậy, một vị trưởng lão Ngô tộc cười lạnh một tiếng: "Ngươi ra vẻ ta đây lắm nhỉ?"
Tô Trần quay đầu nhìn vị trưởng lão kia, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng: "Ta có cho phép ngươi nói chuyện sao?"
Vút!
Phụt!
Kiếm quang lóe lên, hai mắt vị trưởng lão kia trợn trừng, vẻ mặt mờ mịt. Sau một khắc, đầu hắn liền lìa khỏi cổ, khí tức hoàn toàn biến mất.
Thấy vậy, sắc mặt đám người Ngô Nguyên Chu đại biến, nhao nhao lùi nhanh ra xa, cách xa khu vực đó.
Nhìn vị trưởng lão đã chết, các trưởng lão Ngô tộc đều run rẩy, cảm thấy da đầu tê dại, giống như có vô số con kiến đang bò trên người.
Nhị trưởng lão nhìn Tô Trần với ánh mắt ngưng trọng, trong mắt lộ ra một tia kiêng dè.
Hắn quả nhiên không đoán sai, nam nhân tóc bạc trước mắt quả thật không đơn giản!
Ngô Nguyên Chu nhìn chằm chằm Tô Trần, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.
Vị trưởng lão kia chết như thế nào, hắn vậy mà không biết!
Hắn chỉ nghe thấy một tiếng kiếm minh, sau đó vị trưởng lão kia đã chết!
Làm sao có thể!
Hắn đường đường là Tiên Quân cảnh!
Hắn thân là Tiên Quân cảnh mà cũng không nhìn ra Tô Trần ra tay như thế nào!
Lúc này, hắn đành thu liễm sự tự mãn cùng khinh thường Tô Trần trong lòng.
Tô Trần đáng sợ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều!
Lúc này, Tô Trần quay đầu nhìn về phía đám người Ngô Nguyên Chu.
Thấy Tô Trần nhìn đến, đám trưởng lão lập tức dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, trong mắt tràn đầy kiêng kị và sợ hãi.
Đúng lúc này, Ngô Nguyên Chu đột nhiên biến mất, trong nháy mắt, tay phải hắn xuất hiện một thanh trường thương, sau đó, hắn hung hăng đâm ra một thương. Thương này vừa ra, vạn dặm xung quanh đều bị bao phủ bởi một cỗ thương ý đáng sợ, thời không nháy mắt vỡ vụn!
Các trưởng lão Ngô tộc lập tức trở nên hưng phấn.
"Tộc trưởng thật mạnh!"
"Hừ! Tên tiểu tử này vừa rồi ra vẻ ta đây lắm, hiện tại tộc trưởng đã ra tay, xem hắn còn giả vờ được nữa không!"
"Hắn chết chắc rồi!"
⚝ ✽ ⚝
Nhìn một thương này, trên mặt Tô Trần chỉ có sự bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thấy hắn chậm rãi giơ tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng vung lên.
⚝ ✽ ⚝
Trong nháy mắt, Ngô Nguyên Chu cùng trường thương trong tay hắn trực tiếp bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài, bay xa vạn dặm mới dừng lại!
Rắc!
Trường thương rạn nứt, sau đó vỡ vụn!