← Quay lại trang sách

Chương 319 Ngươi không phục? (2)

Lão biết, mình nhất định đã trêu chọc phải một vị đại lão rất khủng bố!

Tô Trần nhìn lão giả, lập tức duỗi một ngón tay ra, đầu ngón tay hướng về phía lão giả.

Lão giả thấy thế, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, đang lúc lão chuẩn bị thoát đi, bên tai đột nhiên truyền đến hai chữ.

"Quỳ xuống!"

⚝ ✽ ⚝

Không hề ngoài ý muốn, lão giả lập tức quỳ rạp xuống đất!

Ngay cả năng lực phản kháng cũng không có!

Lập tức bị trấn áp!

"Con mẹ nó!"

Đầu lão giả trống rỗng, thật lâu không thể hoàn hồn.

Mộng bức!

Lão thật sự choáng váng!

Nói quỳ là quỳ, lão đường đường là Tiên Quân đấy!

Tiên Quân!

Nhưng cho dù là Tiên Quân cũng phải quỳ xuống trước mặt Tô Trần!

"Con mẹ nó!"

Giờ khắc này, lão cảm giác nhận thức của mình bị lật đổ!

Mà mọi người vây xem từ xa, thì là một mặt bình tĩnh.

Bọn họ đã từng chứng kiến cường giả giống như lão giả.

Còn là hai người!

Nhưng hai người thì sao chứ? Vẫn phải quỳ gối trước mặt Tô Trần như thường!

Cho nên lão giả đột nhiên quỳ xuống, bọn họ cũng không kinh sợ.

Sắc mặt lão giả trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi, thân thể không nhịn được mà run rẩy.

Lão biết Tô Trần không tầm thường, nhưng lão không biết Tô Trần lại mạnh mẽ như vậy!

Chỉ tùy ý nói ra vài chữ, lão đã bị trấn áp!

Không hề có năng lực chống cự!

"Con mẹ nó!"

Thật quá đáng!

Giờ khắc này, lão giả sợ hãi.

Lão thật sự sợ rồi!

Sợ chết!

Lão cũng hối hận.

Hối hận vì đã ra tay với Tô Trần.

Nói thật, hiện tại lão hận không thể cho mình hai bạt tai.

Thật sự là ngu xuẩn!

Biết không ổn còn không chạy, còn muốn cứng rắn chịu chết!

Ngu xuẩn!

Lão giả thầm mắng mình vài câu, sau đó run rẩy nói: "Ta... Ta còn không muốn... chết..."

Sắc mặt Tô Trần bình tĩnh: "Không muốn chết? Vậy ngươi cho ta một lý do không giết ngươi."

Lý do?

Lão giả vẻ mặt mờ mịt.

Lão thật sự không biết có lý do gì để Tô Trần không giết mình, dù sao vừa rồi là lão ra tay trước, muốn giết Tô Trần.

Suy nghĩ một lát, lão đột nhiên nói: "Ta thả những nô lệ ở Hạ Tiên giới kia ra, cầu xin ngươi tha cho ta!"

Nô lệ?

Nghe vậy, tất cả mọi người tại hiện trường đều mang vẻ mặt nghi hoặc.

Tô Trần mặt không biểu cảm, chỉ nhìn lão giả, không nói lời nào.

Lúc này, Diệp Linh Khê đột nhiên hỏi: "Ca ca, lời hắn vừa nói là có ý gì?"

Tô Trần bình thản nói: "Muội hỏi hắn ta đi."

Diệp Linh Khê gật đầu, lập tức nhìn về phía lão giả: "Nói, có ý gì?"

Lão giả nhìn Diệp Linh Khê, vẻ mặt do dự.

Diệp Linh Khê nói: "Ca ca, hay là trực tiếp giết hắn đi!"

Nghe vậy, sắc mặt lão giả đại biến: "Đừng! Đừng! Đừng! Ta nói!"

Diệp Linh Khê nhìn chằm chằm lão giả: "Vậy còn không mau nói!"

Lần này lão giả không dám do dự, vội vàng nói: "Kỳ thật, mỗi một vị tu sĩ Chân Tiên cảnh từ Hạ Tiên giới đến, đều sẽ bị ta cùng Âu Dương Chính Sơ và Vương Nguyên Vũ bắt giữ, sau đó để bọn hắn thay chúng ta khai thác mỏ.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Thanh âm không lớn, nhưng phải biết, tất cả mọi người trong sân đều là tu sĩ, cho nên lão giả nói, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy!

"Nếu thật sự là như vậy, vậy những người trước đó đột phá Chân Tiên cảnh tiến về Thượng Tiên giới đều bị bắt đi khai thác mỏ rồi sao?"

"Con mẹ nó! Ta đã nói lúc trước sư tôn ta vì sao sau khi đi Thượng Tiên giới liền không liên lạc với ta, nguyên lai là bị người ta bắt đi khai thác mỏ!"

"Con mẹ nó, lão già này thật đáng chết!"

"Đúng là đáng chết, hơn nữa còn không phải là đáng chết bình thường!"

⚝ ✽ ⚝

Phải biết, có vài người bọn họ tu vi đã đạt đến Ngụy Tiên cảnh cửu trọng đỉnh phong, tu luyện thêm một đoạn thời gian, là có thể đột phá đến Chân Tiên cảnh tiến về Thượng Tiên giới.

Nếu bọn họ đi tới Thượng Tiên giới, vậy chẳng phải cũng sẽ bị người ta bắt đi khai thác mỏ hay sao?

Cho nên bọn họ mới tức giận như thế.

Nghe xong lời của lão giả, Diệp Linh Khê nhíu mày, hỏi: "Các ngươi làm thế nào bắt được những người đó?"

Lão giả do dự một chút, cuối cùng thở dài, sau đó quay đầu nhìn về phía tiên môn ở nơi xa: "Kỳ thật, tiên môn này là một tòa truyền tống trận."

"Truyền tống trận?"

Diệp Linh Khê nhíu mày, trong mắt mang theo vẻ khó hiểu.

Lão giả gật đầu, sau đó nói: "Truyền tống trận này là lối vào, ở Thượng Tiên giới, còn có một lối ra, nhưng mà, truyền tống trận ở lối ra kia đã bị ta cùng Vương Nguyên Vũ và Âu Dương Chính Sơ khống chế rồi."

Diệp Linh Khê bỗng nhiên đại ngộ, "Cho nên những người tiến vào truyền tống trận đều bị truyền tống đến chỗ các ngươi?"

Lão giả gật đầu, "Ừ."

Diệp Linh Khê nhìn về phía tiên môn: "Vậy truyền tống trận này do ai xây dựng?"

Lão giả lắc đầu nói: "Chuyện này ta cũng không biết."

Diệp Linh Khê gật đầu: "Như vậy sao..."

Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Tô Trần: "Ca ca, muội không còn gì muốn hỏi nữa, giết lão ta đi."

Nghe vậy, sắc mặt lão giả đại biến: "Ta nói cho ngươi biết những chuyện này, chẳng lẽ ngươi không nên tha cho ta sao?"

Diệp Linh Khê liếc lão giả: "Ta có nói sẽ tha cho ngươi sao? Không có! Hơn nữa, ta cũng không bảo ngươi nói cho ta biết những chuyện này, là do ngươi tự mình muốn trả lời câu hỏi của ta."

Nghe xong lời của Diệp Linh Khê, lão giả tức giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.

Hiển nhiên, lão bị chọc tức không nhẹ.

Nhưng lão không dám nói gì, vội vàng nhìn về phía Tô Trần, cầu xin: "Xin..."

⚝ ✽ ⚝

Đúng lúc này, tiếng kiếm minh vang lên, thanh âm lão giả im bặt, cả người cứng đờ tại chỗ.

Vào khoảnh khắc cuối cùng của cái chết, lão gian nan phun ra mấy chữ: "Nếu... Nếu ta không đến... Thì tốt rồi..."

Theo tiếng nói rơi xuống, khí tức của lão hoàn toàn biến mất, đầu cũng vào thời khắc này bay ra ngoài.

Tô Trần nhìn lão giả, kinh ngạc nói: "Có chút thú vị, đầu cũng không còn, vậy mà vẫn có thể nói ra mấy chữ, không thể không nói, sinh mệnh của Tiên Quân cảnh thật ngoan cường."