← Quay lại trang sách

Chương 361 Sao lại giống sư huynh của ngươi vậy!

⚝ ✽ ⚝

Theo một tiếng vang thật lớn, thời không bốn phía sụp đổ, biến thành một màu đen kịt.

"Rống!"

Kiếm khí kia đánh lên đầu hung thú, lần này, nó không còn bình thản như trước, mà phát ra một tiếng gào thét thống khổ.

Chỉ thấy một kiếm kia của Kiếm Tâm, lại chém ra một vết thương sâu tới xương trên đầu hung thú, máu tươi phun ra ngoài, vô cùng kinh người.

Hung thú nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể cao lớn chấn động mạnh, sau một khắc, Kiếm Tâm trực tiếp bị hất văng ra ngoài, cuối cùng rơi xuống đất.

Bởi vì một kiếm vừa rồi đã rút sạch tất cả lực lượng trong cơ thể, cho nên lúc này hắn rất suy yếu, lục phủ ngũ tạng gần như vỡ vụn toàn bộ.

Vết thương còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng!

Cùng lúc đó, hung thú Kim Tiên Cảnh kia triệt để bị chọc giận, điên cuồng lao về phía Kiếm Tâm, toàn thân tràn ngập sát ý ngập trời.

Sắc mặt Kiếm Tâm tái nhợt, khó khăn nhìn thoáng qua hung thú đang lao tới, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ và không cam lòng, nhưng hắn không e ngại cái chết, chỉ là trong lòng có chút không cam lòng mà thôi.

Hắn không cam lòng bản thân còn chưa trở thành kiếm tu mạnh nhất thế gian đã chết đi như vậy, chỉ là, không cam lòng thì có thể làm sao?

Haiz!

Hắn thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, "Sư tôn, xin lỗi... Đệ tử khiến người thất vọng rồi."

Cũng đúng lúc này, Vương Đằng đột nhiên xuất hiện, hắn không do dự, cõng Kiếm Tâm lên, chạy về phía xa.

Kiếm Tâm mở mắt ra, nhìn Vương Đằng đang cõng mình, hơi ngây người, "Ngươi còn chưa chạy sao?"

Vương Đằng vừa chạy vừa nói: "Ngươi vì cứu ta nên mới trở nên như vậy, ta sao nỡ bỏ ngươi lại mà chạy trốn một mình? Nếu ta chạy trốn, chẳng khác nào súc sinh?"

Nghe xong, Kiếm Tâm mỉm cười, "Đa tạ."

Vương Đằng lắc đầu, "Là ta nên đa tạ ngươi mới đúng, nếu không phải ngươi, ta đã chết rồi."

Nói xong, hắn không nói nhảm nữa, dốc toàn lực chạy trốn.

Hung thú Kim Tiên Cảnh kia đuổi theo không bỏ, bám sát phía sau Vương Đằng, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Vương Đằng cắn răng, sắc mặt có chút khó coi, hắn biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp!

Trong mắt hắn hiện lên một tia hung ác, dường như đã có quyết định, sau một khắc, thân thể bỗng bốc cháy.

Thiêu đốt nhục thân!

Cùng lúc đó, tốc độ của hắn tăng lên gấp bội!

Thấy cảnh này, Kiếm Tâm nói: "Ngươi hãy bỏ ta xuống, như vậy ngươi còn có thể chạy..."

Vương Đằng dữ tợn nói: "Bớt nói nhảm!"

Kiếm Tâm trầm mặc, trong lòng thở dài.

Bên kia, Lạc Tuyết nhìn về phía xa, sau đó nhìn Tô Trần, lo lắng nói: "Tô Trần công tử, ngươi không đi giúp hắn sao?"

Tô Trần nằm trên tảng đá, từ từ mở mắt, bình tĩnh nói: "Tự hắn muốn đa sự, tại sao ta phải giúp?"

Lạc Tuyết nói: "Hắn là đệ tử của ngươi mà!"

Tô Trần nhìn Lạc Tuyết, "Đệ tử thì sao? Là đệ tử thì ta phải giải quyết hậu quả thay hắn?"

Nghe vậy, Lạc Tuyết lập tức sốt ruột.

Nàng không ngờ Tô Trần lại tuyệt tình như vậy!

Cũng vào lúc này, Tô Trần đứng dậy, nhìn về phía xa, bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, ai bảo sư tôn hắn tốt bụng chứ? Giúp hắn một lần nữa vậy."

Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, đi về phía Vương Đằng.

Thấy thế, sắc mặt Lạc Tuyết vui mừng, vội vàng đi theo.

Bên kia, sắc mặt Vương Đằng càng ngày càng trắng bệch, khí tức cường thịnh cũng dần dần yếu đi, tốc độ cũng chậm lại.

Nhìn hung thú đang đuổi theo phía sau, hắn trầm giọng nói: "Không phải chỉ là ăn một quả trứng của nó thôi sao? Có cần phải như vậy không?"

Nói xong, sắc mặt hắn trở nên khó coi, "Xem ra, hôm nay chúng ta phải chết."

Kiếm Tâm lắc đầu, "Không đâu."

Vương Đằng sửng sốt, "Ý ngươi là sao?"

Kiếm Tâm không nói gì, hai tay đặt lên vai Vương Đằng, ngay sau đó, hắn dùng lực đẩy mạnh, cả người tách khỏi lưng Vương Đằng.

Vương Đằng đột nhiên dừng lại, nhìn Kiếm Tâm, lo lắng nói: "Ngươi làm gì vậy?"

Sắc mặt Kiếm Tâm bình tĩnh, tay nắm chặt Khinh Ngân kiếm, "Ngươi hãy chạy đi."

Không đợi Vương Đằng lên tiếng, hắn bỗng dốc tâm niệm thôi thúc, thân thể bốc cháy, ngay cả thần hồn cũng bốc cháy theo!

Thiêu đốt nhục thân!

Thiêu đốt thần hồn!

Oanh!

Trong nháy mắt, hai luồng lực lượng đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể, khí thế của hắn đạt đến đỉnh phong!

Thấy cảnh này, Vương Đằng kinh hãi hét lớn: "Ngươi điên rồi!"

Kiếm Tâm quát lớn: "Chạy mau!"

Nói xong, hắn hóa thành một đạo kiếm quang, lao về phía hung thú!

Thấy thế, sắc mặt Vương Đằng vô cùng khó coi, do dự vài giây, hắn xoay người bỏ chạy.

Hắn biết, Kiếm Tâm làm vậy là vì muốn cứu hắn, nếu như hắn còn ở lại đây, chỉ sẽ uổng phí công sức của Kiếm Tâm, cho nên, hắn nhất định phải chạy!

Cùng lúc đó, Kiếm Tâm giơ tay đâm ra một kiếm!

Quy Nhất!

Trong mắt hung thú hiện lên một tia kiêng kị, nhưng nó cũng không hề nao núng, chỉ thấy nó nhanh chóng giơ tay phải lên, hung hăng vỗ xuống!

⚝ ✽ ⚝

Thiên địa nổ vang, Kiếm Tâm lập tức bị đánh bay ra xa vạn dặm.

Hắn cố gắng ổn định thân thể, phun ra một ngụm máu tươi, lúc này, toàn thân hắn chi chít vết nứt, như thể sắp vỡ vụn.

Nhưng hắn không hề để ý, chỉ lau đi máu tươi trên khóe miệng, sau đó lại lao về phía hung thú.

Trong mắt hung thú Kim Tiên Cảnh lóe lên hung quang, nó gầm lên giận dữ, thời không xung quanh vỡ tan.

Ngay sau đó, nó lại phun ra ngọn lửa màu xanh lam đáng sợ kia!

Kiếm Tâm phản ứng rất nhanh, nghiêng người né tránh, hiểm hóc tránh được ngọn lửa màu xanh lam đáng sợ kia.

Nhưng cũng đúng lúc này, hung thú đột nhiên xuất hiện trước mặt Kiếm Tâm, không chút do dự, nó lại giơ tay vỗ xuống.

Lông tơ toàn thân Kiếm Tâm dựng đứng, cảm giác tử vong ập tới.

Hắn cắn răng, giơ tay đâm ra một kiếm!

Quy Nhất!

Nhưng bởi vì lần này Quy Nhất là hắn thi triển trong lúc nguy cấp, cho nên uy lực không mạnh.

⚝ ✽ ⚝

Rắc!

Kiếm ý vỡ vụn!