Chương 364 Kiếm Tông nguy rồi!
Rõ ràng, những người không xuất hiện đã bỏ mạng trong bí cảnh.
Chết mất một nửa!
Có thể thấy lần thử thách này không hề dễ dàng.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhóm, tinh thần căng thẳng cũng được thả lỏng.
"Ha ha ha! Ta không ngờ mình còn sống sót trở ra!"
"Kiếm Tông! Cuối cùng ta cũng có thể gia nhập Kiếm Tông rồi!"
"Cha mẹ, con không làm hai người thất vọng!"
⚝ ✽ ⚝
Mọi người hân hoan, vui mừng khôn xiết.
Đúng lúc này, Lý lão đột nhiên lên tiếng: "Yên lặng!"
Giọng nói này vang dội khắp quảng trường.
Mọi người đều giật mình, vội vàng im lặng.
Lý lão nhìn mọi người, nói: "Hình như các ngươi vui mừng hơi sớm thì phải?"
Nghe vậy, mọi người đều nhíu mày, khó hiểu.
Lý lão nói tiếp: "Các ngươi quên mất rằng, chỉ có những người lọt vào top 100 mới được gia nhập Kiếm Tông sao?"
Nghe Lý lão nói xong, tất cả như bị dội một gáo nước lạnh, niềm vui mừng cũng nguội lạnh.
Vì quá vui mừng, bọn họ đã quên mất điều này!
Lúc này, có người mặt mày ủ rũ, thất vọng tràn trề.
Có người căng thẳng, lo lắng.
Cũng có người vẫn bình tĩnh, tự tin.
Rõ ràng, những người đầu tiên biết rõ điểm của mình không đủ để vượt qua.
Những người thứ hai không chắc chắn về điểm số của mình.
Còn những người thứ ba hoàn toàn tin tưởng mình có thể vượt qua.
Vương Đằng truyền âm cho Kiếm Tâm: "Huynh đệ, ngươi được bao nhiêu điểm?"
Kiếm Tâm đáp: "Không nhiều lắm, khoảng một nghìn điểm."
Nghe vậy, Vương Đằng trợn mắt, kinh ngạc: "Cái gì? Một nghìn điểm?"
Kiếm Tâm khó hiểu: "Đúng vậy, có gì lạ sao?"
Vương Đằng che mặt: "Ngươi biết ta được bao nhiêu điểm không?"
Kiếm Tâm tò mò: "Bao nhiêu?"
Vương Đằng đáp: "Khoảng ba trăm điểm."
Kiếm Tâm nhíu mày: "Ít như vậy sao?"
Vương Đằng cười khổ: "Ta như vậy đã là nhiều rồi, ta dám chắc chín mươi chín phần trăm người ở đây không nhiều điểm bằng ta đâu."
Kiếm Tâm hỏi: "Điểm khó kiếm như vậy sao?"
Vương Đằng lắc đầu: "Ngươi nghĩ ai cũng yêu nghiệt như ngươi sao?"
Nói rồi, hắn nhìn Tô Trần, hỏi: "Sư phụ ngươi được bao nhiêu điểm?"
Kiếm Tâm đáp: "Không điểm nào."
Nghe vậy, Vương Đằng ngẩn người: "Không điểm nào? Sao có thể?"
Kiếm Tâm nói: "Ta lừa ngươi làm gì? Sư phụ ta đâu có ý định làm đệ tử Kiếm Tông."
Nghe vậy, Vương Đằng bừng tỉnh: "Đúng ha, với thực lực của sư phụ ngươi, làm đệ tử cái gì nữa chứ!"
Nói rồi, hắn lại tò mò hỏi: "Vậy sư phụ ngươi đến tham gia thử thách này làm gì?"
Kiếm Tâm đáp: "Người nói là muốn đến xem ta, tiện thể đến Kiếm Tông làm trưởng lão hoặc tông chủ chơi."
Vương Đằng nghe mà méo mặt: "Làm... Làm trưởng lão hoặc tông chủ chơi?"
Kiếm Tâm nháy mắt: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Vương Đằng im lặng.
Có vấn đề gì sao?
Chết tiệt!
Ta nào dám có vấn đề!
Sư phụ ngươi dù có muốn làm lão tổ của Kiếm Tông, ta cũng không dám ý kiến gì!
Lúc này, Lý lão lên tiếng: "Tất cả hãy đặt thú hạch thu thập được dưới chân.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Nghe vậy, mọi người làm theo.
Một lúc sau, tất cả đã làm xong.
Lý lão phóng thần thức bao phủ toàn bộ quảng trường.
Một lát sau, khóe miệng ông khẽ nhếch lên, ánh mắt tán thưởng nhìn Kiếm Tâm, nhưng ngay sau đó, ông lại nhíu mày, khó hiểu.
Bởi vì ông phát hiện Lạc Tuyết lại có tới năm trăm điểm!
Theo lý mà nói, với thực lực của Lạc Tuyết, nàng không thể có nhiều điểm như vậy.
Vậy số điểm này từ đâu ra?
Lý lão đầy nghi hoặc.
Thôi, lát nữa hỏi vậy.
Nhưng ngay sau đó, ông lại nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Trần...
Ngay từ lúc ra khỏi bí cảnh, Tô Trần đã đeo mặt nạ.
Lý lão nhìn chằm chằm Tô Trần, trầm giọng hỏi: "Tại sao ngươi không có điểm nào?"
Nghe vậy, mọi người đều quay sang nhìn Tô Trần, ánh mắt tò mò và nghi hoặc.
"Người này không có điểm nào?"
"Không thể nào? Ta thấy khí chất của hắn rất tốt, không giống người thường, sao lại không có điểm nào?"
"Hay là do thực lực của hắn quá yếu, không giết nổi yêu thú Chân Tiên cảnh?"
"Ta cũng nghĩ vậy."
⚝ ✽ ⚝
Tô Trần nhìn Lý lão, mỉm cười: "Nếu ta nói ta không đến đây để tham gia thử thách đệ tử thì sao?"
Không phải đến tham gia thử thách đệ tử?
Mọi người đều nhíu mày, khó hiểu nhìn Tô Trần.
Lý lão nheo mắt, ánh mắt nghiêm nghị: "Ngươi có ý gì?"
Tô Trần đáp: "Ta muốn làm trưởng lão."
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Có người kêu lên: "Hắn điên rồi sao? Dám cả gan muốn làm trưởng lão Kiếm Tông!"
Một người khác nói: "Trưởng lão Kiếm Tông là ai muốn làm cũng được sao? Tên tiểu tử này thật là si tâm vọng tưởng!"
Một thanh niên cười lạnh: "Chắc lát nữa sẽ bị Lý lão đánh cho không nhận ra ai nữa."
⚝ ✽ ⚝
Lý lão cau mày, ánh mắt lạnh lẽo: "Dựa vào ngươi?"
Tô Trần mỉm cười: "Dựa vào ta."
"Ngạo mạn!"
Lý lão lạnh lùng nói: "Ngươi che mặt như vậy, chắc chắn không phải người tốt, có phải đến Kiếm Tông ta để trốn tránh điều gì không?"
Nói xong, một luồng kiếm ý đáng sợ tỏa ra từ người ông, xé rách không gian xung quanh.
Tô Trần không nói gì nữa, mà thản nhiên gỡ mặt nạ xuống, lộ ra một dung nhan tuấn tú như tranh vẽ.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đến khó tin này, tất cả mọi người đều ngây người, bởi vì đây là khuôn mặt đẹp nhất mà bọn họ từng thấy.
Mà những nữ tử kia lúc này đã nóng nực khó chịu, tim đập rộn lên, ánh mắt nhìn Tô Trần tràn đầy si mê.
Một vị nữ tử kìm lòng không được nói: "Được... Thật đẹp trai..."
Một vị nữ tử khác diện mạo xinh đẹp nói: "Đây chẳng phải là tướng công mà ta tha thiết ước mơ sao?"
Một vị nữ tử mặc hồng bào, dáng người nóng bỏng lên tiếng: "Hắc hắc... Hắc hắc hắc... Nhìn cho kỹ..."
Nói xong, nàng ta lại cảm thấy toàn thân nóng lên, con mắt đều mơ màng ~
Nam tử trong sân nhìn thấy một màn này, con mắt đều đỏ lên, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng ghen ghét.