Chương 369 Ta Cho Phép!
Cũng vào lúc này, tay phải Tào Chí Hồng nắm chặt, ngay sau đó, lực lượng bốn phương tám hướng tựa như thủy triều dũng mãnh lao về phía Trần Vô Ngân.
Những nơi đi qua, đều bị thôn phệ!
Cảnh tượng vô cùng kinh người!
Con ngươi Trần Vô Ngân co rút lại, sau đó gầm lên một tiếng, vung kiếm chém ngang!
Mũi kiếm xẹt qua trời cao, mang theo uy thế vô tận, phảng phất muốn chia cắt cả thiên địa thành hai nửa.
Giờ khắc này, khí thế của Trần Vô Ngân đạt đến đỉnh phong!
Bởi vì hắn ta có cảm giác, nếu không xuất toàn lực, chắc chắn phải chết!
Cho nên, hắn ta dốc toàn lực chém ra một kiếm!
⚝ ✽ ⚝
Sóng xung kích kinh khủng, mang theo lực lượng không thể địch nổi, lan tràn ra bốn phía, trong chớp mắt lan tràn ra ngoài mấy trăm vạn dặm!
Rắc!
Nhưng cũng vào lúc này, kiếm ý của Trần Vô Ngân đột nhiên vỡ vụn, ngay sau đó, lực lượng khủng bố bốn phương tám hướng trong nháy mắt đã cắn nuốt hắn ta!
⚝ ✽ ⚝
Thân thể hắn ta nổ tung ngay tại chỗ!
Chỉ để lại một đạo thần hồn.
Giờ khắc này, tất cả mọi người ngừng chiến đấu, nhìn về phía Trần Vô Ngân chỉ còn lại thần hồn.
Toàn bộ đệ tử Kiếm Tông hai mắt đỏ bừng, trong mắt mang theo vẻ không cam lòng.
Bọn họ biết, bọn họ đã thua!
Kiếm Tông tiêu rồi!
Trăm vạn tu sĩ thì mặt mày hớn hở, trên mặt mang theo vẻ đắc ý và chế giễu.
Trần Vô Ngân nhìn thân thể của mình, bất đắc dĩ lắc đầu cười: "Đây chính là chênh lệch giữa Tiên Quân cảnh cùng Tiên Thánh cảnh sao?"
Tào Chí Hồng lạnh lùng nhìn Trần Vô Ngân: "Không biết ai cho ngươi dũng khí, dám khai chiến với ta."
"Ta cho phép." Đột nhiên, một giọng nói bình tĩnh vang vọng trong tai tất cả mọi người.
Tất cả mọi người trong sân đều nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy một bạch y nhân, chân đạp hư không mà đến.
Người này có mái tóc bạc như tuyết, dung nhan tuấn tú đến hoàn mỹ, khí chất trên người càng là độc nhất vô nhị.
Nhìn thấy bạch y nhân, ngoại trừ những người quen biết Tô Trần, tất cả những người khác đều mang vẻ mặt nghi hoặc và tò mò.
"Hắn ta là ai?"
"Không biết, nhưng nhìn khí chất của người này, chắc chắn không tầm thường."
"Ha ha, có gì không bình thường? Ta thấy chỉ là một tên tiểu tử không biết sống chết thôi."
⚝ ✽ ⚝
Trăm vạn tu sĩ xôn xao bàn tán, nhìn Tô Trần với vẻ mặt khinh thường.
Một vị đệ tử tham gia khảo hạch lên tiếng: "Tô Trần trưởng lão ra tay rồi!"
Một người khác nói: "Những người này tiêu đời rồi, Tô Trần trưởng lão rất mạnh!"
Một nam tử nói: "Đúng vậy, chỉ búng tay một cái đã có uy lực lớn như vậy, cho dù là Tào Chí Hồng cũng không làm được!"
⚝ ✽ ⚝
Nhìn thấy Tô Trần, Trần Vô Ngân và các vị trưởng lão đều lộ ra nụ cười, đồng thời, trong lòng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mà Tô Trần đã ra tay, nếu không, e là toàn bộ Kiếm Tông tiêu đời thật rồi!
Trần Vô Ngân là người chịu áp lực lớn nhất.
Bởi vì từ đầu tới cuối đều là do hắn ta quyết định, nếu Tô Trần không ra tay, dẫn đến toàn bộ Kiếm Tông bị diệt.
Hắn ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!
Cũng may, hắn ta đã cược đúng rồi!
Tào Chí Hồng nhìn Tô Trần, cau mày, lạnh lùng nói: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Tô Trần nhìn Tào Chí Hồng: "Ngươi bị điếc sao?"
Nghe vậy, hai mắt Tào Chí Hồng nheo lại, trong mắt lóe lên sát ý, nhưng hắn ta không lập tức ra tay.
Tô Trần dám nói chuyện với Tào Chí Hồng như vậy, nếu không có sức mạnh gì, hắn ta tất không tin.
Chẳng lẽ, sau lưng hắn có người?
Nghĩ đến đây, Tào Chí Hồng cho rằng mình đoán đúng, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Gọi người sau lưng ngươi ra đây."
Tô Trần nhướng mày: "Ngươi ngu lắm phải không?"
"Làm càn!"
Trán Tào Chí Hồng nổi gân xanh, khí tức đáng sợ không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể hắn.
Đã rất lâu rồi!
Đã lâu rồi hắn ta chưa bị người ta mắng như vậy!
Rất tức giận!
Hắn ta thật sự rất tức giận!
Tô Trần bình tĩnh nói: "Mắng ngươi, ngươi cứ nghe, sao lại tức giận?"
"A!"
Tào Chí Hồng rốt cuộc nhịn không được, lúc này gầm lên một tiếng, ngay sau đó hai tay bấm niệm pháp quyết.
Sau một khắc!
Thiên địa dị biến, phong vân biến sắc!
Vô số tiếng sấm đáng sợ vang vọng giữa trời đất, vô cùng kinh người!
Cũng đúng lúc này, sau lưng Tào Chí Hồng đột nhiên xuất hiện một pho tượng thần.
Tượng thần trang nghiêm túc mục, cao tới mấy vạn trượng, người khoác kim giáp, quang mang lóng lánh, làm lòng người sinh kính sợ.
Cảm thụ được khí tức tràn ngập của tượng thần, hơi thở của tất cả mọi người đều ngừng lại, sợ hãi tràn ngập trong lòng.
"Đi chết đi!"
Tào Chí Hồng nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó, vỗ một chưởng về phía Tô Trần!
Cùng lúc đó, tượng thần cũng chậm rãi nâng tay phải lên, vỗ về phía Tô Trần.
Một chưởng này của tượng thần, ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa, không gian trong phạm vi mấy trăm vạn dặm đột nhiên bị đánh nứt, lập tức vỡ nát.
Kinh khủng như vậy!
Nhìn một chưởng kinh khủng này, tất cả mọi người trong sân chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Quá kinh khủng!
Kinh khủng đến mức khiến bọn họ tuyệt vọng và sụp đổ!
Ngay cả Trần Vô Ngân và một đám trưởng lão, giờ phút này cũng hoài nghi Tô Trần có thể ngăn cản được một chưởng này hay không.
Mà lúc này trên mặt Tô Trần chỉ có bình tĩnh, không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào.
"Cút."
Theo tiếng nói rơi xuống, tượng thần đột nhiên đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Ngay khi mọi người cảm thấy nghi hoặc, tượng thần đột nhiên nổ tung, hoàn toàn tiêu tán giữa thiên địa này.
Giờ khắc này, giữa sân không có bất kỳ thanh âm gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập, về phần cái khác, cái gì cũng không nghe thấy, thiên địa như là tĩnh mịch.
Tất cả mọi người cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
Không còn nữa!
Cứ như vậy không còn nữa!
Tượng thần khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng cứ thế biến mất!
Trời đất ơi!
Lợi hại!
Lợi hại a!