Chương 387 Một tên đệ tử mới mà thôi! Lo lắng cái gì chứ!
Nghĩ đến thôi đã thấy sảng khoái rồi!
Kiếm Tâm nhìn về phía Tô Trần: “Sư tôn, người có muốn đi cùng không?”
Tô Trần nhìn Kiếm Tâm, suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Ừm, vậy thì đi xem một chút, ta cũng muốn ra ngoài đi dạo.”
Nghe vậy, Tuyết Anh kinh ngạc, không ngờ Tô Trần lại đồng ý đi.
Trong khoảng thời gian ở chung, nàng phát hiện, ngoại trừ ăn, ngủ, phơi nắng, câu cá, Tô Trần chưa từng làm gì khác, thậm chí còn chưa từng bước chân ra khỏi Tinh Linh Phong.
Cho nên, Tô Trần đồng ý rời khỏi Tinh Linh Phong khiến nàng rất kinh ngạc.
⚝ ✽ ⚝
Ba người nhanh chóng đến quảng trường, vừa nhìn thấy Tô Trần, các đệ tử Kiếm Tông vội vàng hành lễ.
Tô Trần khoát tay, ý bảo bọn họ không cần đa lễ.
Thấy thế, các đệ tử Kiếm Tông liền gật đầu. Nhìn Tô Trần, trong mắt bọn họ tràn đầy vẻ sùng bái.
Từ sau khi Tô Trần vào Tinh Linh Phong, chưa từng bước chân ra ngoài, cho nên khi nhìn thấy Tô Trần, bọn họ mới kích động như vậy.
Vị này có thể là Tiên Đế chuyển thế!
Có thể nhìn thấy nhân vật như vậy, bọn họ sao có thể không kích động?
Còn các nữ đệ tử thì hai mắt tỏa sáng, nhìn Tô Trần, mặt đỏ bừng.
Nhìn thấy một màn này, Tuyết Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Các ngươi có thể rụt rè một chút được không?”
Nghe vậy, các nữ đệ tử vội vàng dời ánh mắt, cúi đầu, mặt đỏ như gấc chín.
Nhìn thấy một màn này, Tuyết Anh cười khổ, sau đó nhìn Tô Trần, trong lòng thầm thở dài.
Với dung mạo của Tô Trần, thật sự không có nữ nhân nào có thể chống cự được.
Cho dù là nàng, nếu Tô Trần chủ động một chút, có lẽ nàng đã sớm trở thành nữ nhân của hắn rồi.
Tuyết Anh đương nhiên biết điều này, cho nên nàng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.
Tô Trần và Kiếm Tâm nhìn về phía hai người đang chiến đấu kịch liệt trên không trung.
Tuyết Anh nhìn Kiếm Tâm, hỏi: “Thế nào?”
Kiếm Tâm nhìn Hà Thanh Phong, sau đó thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Bình thường.”
Nghe vậy, Tuyết Anh mỉm cười, không nói gì nữa.
Lúc này, Vân Hải vung kiếm, chém về phía Hà Thanh Phong!
Hà Thanh Phong nghiêng người né tránh, đồng thời, nhân lúc Vân Hải chưa kịp thu kiếm, hắn tung một quyền đánh vào bụng Vân Hải.
Vân Hải biến sắc, muốn né tránh, nhưng đã muộn.
⚝ ✽ ⚝
Vân Hải kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bay ngược ra ngoài như diều đứt dây.
Mà lúc này, Hà Thanh Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vân Hải, không chút do dự tung quyền đánh tới.
Lần này, hắn nhắm vào đầu Vân Hải.
Vân Hải sắc mặt đại biến, cảm giác nguy cơ mãnh liệt bao phủ lấy hắn, muốn ngăn cản, nhưng lúc này hắn căn bản không làm được!
⚝ ✽ ⚝
Một quyền đáng sợ, trực tiếp hung hăng đánh vào trên mặt Vân Hải.
Toàn bộ mặt Vân Hải trực tiếp lõm vào, lập tức bị một quyền đánh bay ra ngoài, cuối cùng nặng nề rơi xuống mặt đất.
Giờ phút này, hắn cũng giống như Chu Nguyên trước đó, vô cùng thê thảm, không thể nhìn thẳng.
"Vân Hải sư huynh!"
Nhìn Vân Hải, tất cả đệ tử Kiếm Tông kinh hãi, sau đó là phẫn nộ!
"Hắn thật sự quá đáng! Ra tay căn bản không hề lưu thủ! Đánh chết thiên tài Kiếm Tông ta!"
"A a a! Kẻ nào có thể thu thập được bọn chúng! Ta thật sự rất tức giận!"
"Bọn chúng chỉ tùy ý phái ra một người, liền đánh thiên tài Kiếm Tông ta thành như vậy, chẳng lẽ Kiếm Tông ta không người sao?!"
Giờ khắc này, có chút đệ tử Kiếm Tông đều có chút sụp đổ.
Bọn họ bị đả kích rồi.
Hai trận!
Tròn hai trận!
Kiếm Tông bọn họ đều thua!
Nếu tin tức này truyền ra ngoài, toàn bộ đệ tử Kiếm Tông đều sẽ trở thành trò cười!
Giờ phút này, bọn họ hy vọng có người có thể thay bọn họ trút giận, tìm về mặt mũi.
Hà Thanh Phong nhìn tất cả đệ tử Kiếm Tông đều lộ vẻ mặt phẫn nộ, "Ha ha, đệ tử Kiếm Tông cũng chỉ có thế mà thôi!"
Nghe vậy, tất cả đệ tử Kiếm Tông càng thêm phẫn nộ, nhưng bọn họ lại không cách nào phản bác.
Đã thua hai trận rồi!
Bọn họ còn có tư cách gì phản bác đối phương?
"Ồ? Thật sao? Vậy ta tới chiếu cố ngươi." Đúng lúc này, một đạo thanh âm bình tĩnh vang lên.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy bóng người mặc áo bào trắng kia, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều sửng sốt.
"Đây là... Vị đệ tử mới tên là Kiếm Tâm kia? Nghe nói, hắn chính là đệ tử của lão tổ!"
"Tuy là đệ tử của lão tổ, nhưng hắn cũng chỉ là một đệ tử mới, thực lực đỉnh phá thiên cũng chỉ là Thiên Tiên cảnh tứ ngũ trọng, sao có thể đối kháng với thiên tài Thiên Tiên cảnh cửu trọng Lạc Nhật tông kia?"
"Ta thừa nhận thiên phú tu luyện của Kiếm Tâm rất yêu nghiệt, nhưng thực lực vẫn còn yếu một chút, nếu cho hắn thêm một chút thời gian, ta tin tưởng, hắn tuyệt đối có thể đánh bại thiên tài của Lạc Nhật Tông kia! Nhưng hiện tại, rất không có khả năng."
⚝ ✽ ⚝
Toàn bộ đệ tử Kiếm tông đều không coi trọng Kiếm Tâm.
Bởi vì Kiếm Tâm chỉ là một đệ tử mới vừa vào tông không bao lâu.
Một đệ tử mới thì có thực lực gì?
Phải biết, Kiếm Tâm phải đối mặt chính là một vị thiên tài Thiên Tiên cảnh tầng chín đỉnh phong!
Tuy thiên phú tu luyện Kiếm Tâm rất mạnh, nhưng đó chính là một vị thiên tài Thiên Tiên cảnh tầng chín đỉnh phong.
Thế này thì đánh thế nào?
Căn bản đánh không thắng!
Có vị đệ tử Kiếm Tông hảo tâm nhắc nhở: "Kiếm Tâm sư đệ, bây giờ huynh còn không phải đối thủ của hắn, hay là thôi đi."
Kiếm Tâm lắc đầu, cũng không nói gì thêm, mà là bước ra một bước, biến mất tại chỗ, xuất hiện đối diện Hà Thanh Phong.
Hà Thanh Phong nhìn Kiếm Tâm, hai mắt nheo lại. Lần này, trong mắt hắn ta lại không có vẻ khinh thị, chỉ có ngưng trọng.