Chương 391 Ngươi còn dám bình phẩm?
Nói thật, lúc này ngay cả Kiếm Tâm cũng có chút bội phục dũng khí của Mục Nhàn.
Thật sự là trâu bò!
Thất trưởng lão che mặt, có chút dở khóc dở cười: "Tên nhóc này chắc là điên rồi?"
Tuyết Anh giơ ngón tay cái lên, kinh ngạc nói: "Quá ngưu bò!"
Vương trưởng lão liếc nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, sau đó nhìn về phía Tô Trần, nhìn Tô Trần, trong lòng không khỏi trở nên nặng nề.
Trực giác mách bảo hắn.
Rất có thể Tô Trần còn mạnh hơn cả Kiếm Tâm!
Mà lúc này Mục Nhàn, dường như hoàn toàn không nhận ra bầu không khí khác thường trong sân, vẫn nhìn Tô Trần với vẻ mặt kiêu ngạo, trong mắt mơ hồ có chút khiêu khích.
Sở dĩ hắn không khiêu chiến Kiếm Tâm mà lại khiêu chiến Tô Trần, là bởi vì trong lòng hắn không nắm chắc chiến thắng Kiếm Tâm, vì không muốn mất mặt nên hắn mới tùy tiện chọn một người để tỷ thí.
Cũng không thể nói là tùy tiện, trong đó còn có một nguyên nhân, đó chính là ghen ghét.
Đúng vậy, chính là ghen ghét.
Ghen ghét dung mạo của Tô Trần.
Ghen ghét Tô Trần đẹp trai hơn hắn.
Bởi vậy, hắn mới lựa chọn Tô Trần.
Hắn muốn đánh bại Tô Trần, muốn Tô Trần mất mặt, còn muốn cho Tô Trần hiểu rõ một đạo lý.
Dung mạo đẹp thì đã sao? Thực lực mới là thứ quan trọng nhất!
Còn về việc Tô Trần có mạnh hay không, hắn hoàn toàn không lo lắng.
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì hắn không tin trong Kiếm Tông lại có người yêu nghiệt như vậy.
Có Kiếm Tâm một người là đủ rồi!
Lại thêm một người nữa thì thật không biết phép tắc.
Dù sao, yêu nghiệt thiên tài như Kiếm Tâm, bình thường một thế lực có một người đã là tạ ơn trời đất, huống chi là hai người.
Hơn nữa, Tô Trần đã có dung mạo nghịch thiên như vậy, nếu như thiên phú tu luyện cũng nghịch thiên, vậy thì quá bất công.
Hắn không tin trên đời này lại có người hoàn mỹ như vậy!
Vương trưởng lão không nhịn được nữa, lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi từ bỏ đi, ta cảm thấy người này..."
Mục Nhàn đưa tay cắt ngang lời Vương trưởng lão: "Vương trưởng lão đừng nói nữa, ta đã quyết định rồi!"
Vương trưởng lão im lặng, một lát sau, chậm rãi phun ra hai chữ: "Ngu ngốc."
Không thể không nói, hắn thật sự chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc như vậy.
Chẳng lẽ không nhìn thấy mọi người xung quanh đang nhìn ngươi như nhìn kẻ ngốc sao?
Điều này nói lên điều gì?
Nói lên người mà ngươi muốn khiêu chiến là một khối sắt a!
Đến lúc bị đánh cho đến cha ruột cũng không nhận ra, đừng có kêu cứu mạng!
Ngu ngốc!
Vương trưởng lão thầm mắng Mục Nhàn, hiển nhiên, lúc này hắn rất tức giận.
Tô Trần nhìn Mục Nhàn, trên mặt lộ ra nụ cười: "Ngươi muốn khiêu chiến ta?"
Mục Nhàn ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Không được sao?"
Tô Trần chớp chớp mắt, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy.
Cảm thấy cũng rất thú vị.
Lúc này, Mục Nhàn đưa tay phải ra, ngay sau đó, một thanh trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt khi hắn nắm chặt trường thương, khí tức Huyền Tiên cảnh nhị trọng từ trên người hắn tỏa ra.
Cảm nhận được khí tức trên người Mục Nhàn, sắc mặt tất cả đệ tử Kiếm Tông đều trở nên ngưng trọng, trong mắt mang theo kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ, tên này lại là thiên tài yêu nghiệt Huyền Tiên cảnh!
Khó trách, khó trách hắn lại kiêu ngạo như thế!
Quả thật là có vốn liếng để kiêu ngạo!
Nhưng vừa nghĩ đến việc Mục Nhàn muốn khiêu chiến Tô Trần, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều muốn bật cười.
Tô Trần nhìn Mục Nhàn, gật đầu: "Cũng không tệ."
Nghe vậy, Mục Nhàn nhíu mày: "Ngươi còn dám bình phẩm ta?"
Nói xong, vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng, "Xuất kiếm đi!"
Tô Trần lắc đầu: "Không cần xuất kiếm."
Lời vừa dứt, thân ảnh Tô Trần đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Mục Nhàn co rút lại, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt trào dâng trong lòng.
Chưa kịp phản ứng, một bàn tay thon dài như ngọc đã nắm lấy cổ họng của hắn, sau đó chậm rãi nâng lên.
Cơ thể Mục Nhàn như bị dòng điện chạy qua, cả người cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh hãi và sợ hãi vô tận.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người của Lạc Nhật Tông đều trợn tròn mắt.
Cái... chuyện gì xảy ra vậy?
Một... một giây?
Mục Nhàn cứ như vậy bị miểu sát?
Mẹ kiếp!
Lúc này, tất cả mọi người của Lạc Nhật Tông, bao gồm cả Vương trưởng lão, đều ngây người!
Bởi vì Mục Nhàn mạnh nhất bên bọn họ, lại bị người ta miểu sát!
Mọi chuyện vừa rồi xảy ra, ngay cả một cái chớp mắt cũng chưa tới!
Vậy mà Mục Nhàn lại bị người ta miểu sát trong thời gian ngắn như vậy!
Thật... thật không thể nào tưởng tượng nổi!
Vương trưởng lão nhìn chằm chằm Tô Trần, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Hắn biết Tô Trần không đơn giản, cho nên ngay từ đầu hắn đã biết Mục Nhàn sẽ thua, nhưng dù thua, Mục Nhàn cũng phải đánh vài chiêu mới thua chứ.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Tô Trần lại yêu nghiệt như vậy!
Vậy mà ngay cả thời gian một cái chớp mắt cũng chưa tới, đã miểu sát Mục Nhàn!
Có thể miểu sát Mục Nhàn.
Ít nhất cũng phải là Kim Tiên cảnh?
Mẹ kiếp!
Đây thật sự là thực lực mà thế hệ trẻ nên có sao?
Ngược lại, các đệ tử Kiếm Tông đều rất bình tĩnh.
Phải biết, lão tổ của bọn họ là tồn tại được đồn đoán là Tiên Đế!
Tiên Đế a!
Miểu sát một tên Tiên Hoàng căn bản không phải là vấn đề.
Huống chi là một tên Huyền Tiên như con kiến hôi.
Cho nên, có gì đáng để kinh ngạc chứ?
Tuy không kinh ngạc,
Mà giờ khắc này, Mục Nhàn cả người vẫn chưa hoàn hồn từ trong khiếp sợ, ánh mắt mê mang.
Một lát sau, hắn rốt cục hoàn hồn, lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy tam quan vỡ vụn.
Bị miểu sát!
Ta cứ như vậy bị miểu sát!
Mục Nhàn có chút khó có thể tiếp nhận sự thật mình bị miểu sát.