Chương 425 Vô cùng Tuyệt Vọng! (2)
Nói xong, hắn bước đi về phía Tuyết Anh.
Tuyết Anh cố nén đau đớn, nhìn về phía Từ Uyên đang đi về phía mình, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc, trong mắt hiện ra một tia hoảng sợ: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Trên mặt Từ Uyên lộ ra một tia tà dâm không chút che giấu, cười dữ tợn nói: "Làm gì? Nàng nói ta muốn làm gì?"
Tuyết Anh giận dữ nói: "Ngươi dám!"
Từ Uyên khinh thường nói: "Vì sao ta không dám?"
Tuyết Anh nói: "Chẳng lẽ ngươi không sợ phụ thân ta trả thù sao?!"
Từ Uyên vẫn không dừng bước chân lại, "Phụ thân nàng trả thù? Ha ha, phụ thân nàng tính là cái thá gì? Sau lưng ta có Cửu Dương Thần Tông, ông ấy dám ra tay với ta?"
Nhìn Từ Uyên từng chút một tới gần mình, Tuyết Anh sinh lòng tuyệt vọng.
Nàng không sợ chết, nhưng nàng sợ mình bị làm bẩn!
Đây là chuyện nàng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Tuyết Anh muốn đứng dậy chạy trốn, thế nhưng, giờ phút này nàng bị thương cực kỳ nghiêm trọng, muốn đứng dậy căn bản là không làm được, càng đừng nói chạy trốn.
Từ Uyên cười dâm nói: "Đừng giãy dụa, ngoan ngoãn trở thành nữ nhân của ta đi."
Nói xong, hắn liền bước nhanh hơn.
Tuyết Anh lộ vẻ tuyệt vọng, nàng cắn răng một cái, trong mắt hiện ra một tia quyết tuyệt, không có chút do dự, nàng dùng hết một tia lực lượng cuối cùng của mình, cầm lấy trường kiếm trong tay, sau đó mạnh mẽ đâm tới ngực mình.
Thay vì bị kẻ khác làm bẩn, nàng tình nguyện chết!
Thấy cảnh này, sắc mặt Từ Uyên đại biến, lập tức cả giận nói: "Nàng dám!!!"
Động tác trong tay Tuyết Anh không có dừng lại, cũng đúng lúc này, một cỗ lực lượng kinh khủng trong nháy mắt đặt ở trên người nàng.
Thân thể nàng cứng ngắc tại chỗ, không nhúc nhích, phảng phất bị định trụ.
Từ Uyên thấy thế, đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía Lý lão, "Lý lão, làm tốt lắm!"
Lý lão gật đầu, không nói gì.
Hắn đã sớm biết Tuyết Anh có thể sẽ tự sát, cho nên liền sớm làm chuẩn bị, mà sự thật cũng chính như hắn suy nghĩ.
Từ Uyên nhìn về phía Tuyết Anh, nhe răng cười nói: "Mẹ nó, thiếu chút nữa để nàng thực hiện được rồi."
Nói xong, hắn lần nữa đi về phía Tuyết Anh.
Trên mặt Tuyết Anh tràn ngập tuyệt vọng, từng giọt nước mắt không ngừng từ gò má nàng trượt xuống, phảng phất toàn bộ thế giới đều sụp đổ.
Cũng đúng lúc này, Kiếm Tâm đột nhiên xuất hiện trước người Tuyết Anh.
Tay hắn cầm Khinh Ngân kiếm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Từ Uyên.
Nhìn Kiếm Tâm trước mắt, trong lòng Tuyết Anh run lên, sau đó vội vàng nói: "Huynh chạy mau!"
Kiếm Tâm có thể bảo vệ nàng, điều này làm cho nàng rất cảm động, nhưng nàng biết, Kiếm Tâm căn bản không thể nào là đối thủ của Từ Uyên, bởi vậy, nàng càng hy vọng Kiếm Tâm có thể chạy trốn, không cần quản nàng.
Đối với lời nói của Tuyết Anh, Kiếm Tâm bất vi sở động.
Thấy thế, Tuyết Anh lập tức gấp, "Huynh chạy đi!"
Từ Uyên lúc này đột nhiên cười lạnh nói: "Tiểu tử, bằng chút thực lực đó của ngươi, cũng xứng tới anh hùng cứu mỹ nhân? Là không có nhận thức đối với thực lực của mình sao? Hay là nói ngươi quá ngu xuẩn?"
Kiếm Tâm không nói gì, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó, nhục thân của hắn liền bắt đầu thiêu đốt, ngay sau đó chính là thần hồn.
Thiêu đốt nhục thân!
Thiêu đốt thần hồn!
⚝ ✽ ⚝
Trong cơ thể Kiếm Tâm lập tức bộc phát ra hai luồng sức mạnh kinh khủng, cũng vào lúc này, hắn đột nhiên mở hai tròng mắt ra, trong nháy mắt, vô số kiếm ý quét ra.
Từ Uyên khinh thường nói: "Ngươi sẽ không cho rằng như vậy có thể đánh bại ta chứ?"
Kiếm Tâm không để ý đến Từ Uyên, chỉ thấy chân phải hắn đạp mạnh một cái, cả người tựa như tia chớp xông đến trước người Từ Uyên, lập tức, hắn không chút do dự một kiếm chém xuống.
Quy Nhất!
Quy Nhất vung một ngàn bốn trăm lần kiếm!
Mà một kiếm này, cũng là một kiếm mạnh nhất mà Kiếm Tâm có khả năng bộc phát ra.
Hắn chuẩn bị liều mạng với Từ Uyên!
Đối mặt với một kiếm này của Kiếm Tâm, trong mắt Từ Uyên lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng mà vẻn vẹn chỉ là kinh ngạc, càng nhiều hơn chính là khinh thường.
Chỉ thấy Từ Uyên nắm chặt trường thương, lập tức đâm ra một thương, một thương này, khí thế ngập trời, như cự long xuất thế, khủng bố mà trí mạng.
⚝ ✽ ⚝
Ầm ầm!
Trường thương và trường kiếm va chạm vào nhau, lập tức bắn ra hào quang chói mắt mà mênh mông, phảng phất hai ngôi sao chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Sóng xung kích hủy thiên diệt địa vô tận cắn nuốt hết thảy phạm vi trăm vạn dặm, khủng bố như vậy!
Răng rắc!
⚝ ✽ ⚝
Cũng đúng lúc này, kiếm ý của Kiếm Tâm đột nhiên vỡ vụn, lập tức nổ tung, ngay sau đó, hắn liền bị một thương kia hung hăng đánh trúng, toàn bộ thân thể trong nháy mắt rạn nứt, sau đó bay ra ngoài.
Trong quá trình bay, nhục thể của Kiếm Tâm lần nữa rạn nứt, tạo thành lít nha lít nhít vết rách, nhìn cực kỳ doạ người, cuối cùng, hắn nặng nề ngã xuống mặt đất.
Kiếm Tâm đầu tiên phun ra một ngụm máu tươi màu đỏ tươi, sau đó trực tiếp hôn mê, máu tươi không ngừng chảy ra từ thân thể hắn, mà khí tức sinh mệnh của hắn cũng đang tiêu tán từng chút một, nếu không kịp thời trị liệu, chỉ sợ sống không được bao lâu nữa.
"Kiếm Tâm!"
Tuyết Anh sớm đã khóc thành lệ nhân, toàn thân không ngừng run rẩy, cảm xúc tuyệt vọng như thủy triều tuôn về phía trong lòng.
Từ Uyên nhìn Kiếm Tâm hôn mê, trong mắt lần nữa hiện ra một tia kinh ngạc, hắn không ngờ, Kiếm Tâm này lại có thể ngạnh kháng hai lần công kích của hắn mà không chết.
Nói thật, Từ Uyên cũng cảm thấy có chút không thể tin.
Phải biết, hắn là Tiên Thánh cảnh!
Mà Kiếm Tâm chẳng qua chỉ là Huyền Tiên cảnh mà thôi.
Trong này thế nhưng là kém rất nhiều đại cảnh giới!
Nhưng mà, Kiếm Tâm lại có thể chống đỡ được hai thương của hắn mà không chết, cái này nói ra ai tin?
Đổi lại người khác, đã sớm chết rồi.