← Quay lại trang sách

Chương 431 Xem cửa lớn!

Nữ đệ tử nói: "Tuyết Anh trưởng lão cùng Kiếm Tâm sư huynh sao lại thụ thương thế nghiêm trọng như vậy?"

Tô Trần nói: "Chuyện này hai người các ngươi không cần phải xen vào, hành động nhanh lên."

Hai gã đệ tử Kiếm Tông gật đầu, không có do dự nữa, nam đệ tử xuất hiện bên cạnh Kiếm Tâm, nữ đệ tử thì xuất hiện bên cạnh Tuyết Anh, hai người đem Tuyết Anh cùng Kiếm Tâm cõng lên, sau đó vội vàng hướng phía Tinh Linh Phong đi đến.

Thấy hai đệ tử Kiếm Tông đi xa, lúc này Tô Trần mới đưa mắt nhìn về phía Từ Uyên cùng Lý lão.

Cả người Từ Uyên và Lý lão run lên, một vệt hàn ý và bất an tràn ngập.

Vừa rồi lực chú ý của bọn hắn đều ở trên người hai người Thương Viêm Tiên Đế và Phần Tinh Tiên Đế, cho nên cũng không có quá nhiều chú ý tới Tô Trần.

Mãi đến khi Tô Trần nhìn về phía bọn hắn, bọn hắn mới phản ứng lại.

Tô Trần liếc nhìn Lý lão.

Cái nhìn này, lập tức khiến Lý lão như rơi xuống vực sâu, bóng tối và tuyệt vọng vô tận bao bọc lấy hắn.

Ông!

Một tiếng kiếm minh vang vọng.

Đầu của Lý lão lập tức bay ra ngoài.

Máu tươi văng khắp nơi.

Máu bắn đầy mặt Từ Uyên...

Cảm nhận được sự ấm áp trên mặt, đầu óc Từ Uyên trống rỗng, hô hấp cũng không khỏi ngừng lại.

Nhưng rất nhanh, hắn đã phản ứng lại.

Hắn phản ứng lại, run rẩy nhìn Tô Trần, trên mặt tràn ngập sợ hãi: "Ngươi... Ngươi... Ngươi..."

Sợ hãi khiến hắn ta không nói nên lời.

Hắn không ngờ rằng, Tô Trần lại miểu sát Lý lão!

Con mẹ nó!

Miểu sát!

Lúc này, Tô Trần đưa ánh mắt rơi vào trên người Từ Uyên.

Từ Uyên run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất, khí tức tử vong mãnh liệt bao phủ lấy hắn.

Hắn run giọng nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì! Ta... Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có làm loạn, lão tổ ta còn ở bên cạnh, nếu ngươi dám giết ta, lão tổ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Thương Viêm Tiên Đế: "..."

Phần Tinh tiên đế: "..."

Lúc này, Tô Trần đưa ánh mắt rơi vào trên người Thương Viêm Tiên Đế.

Sắc mặt Thương Viêm Tiên Đế biến đổi, sau đó nhìn Từ Uyên, nổi giận nói: "Ngươi bớt nói hươu nói vượn đi!"

Nói xong, hắn nhìn Tô Trần, trên mặt lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tiền... Tiền bối, hắn đang nói bậy, ngài tuyệt đối đừng để ý, ngài yên tâm, cho dù ngài giết hắn, ta cũng sẽ không nói một chữ!"

Nghe vậy, Từ Uyên như bị sét đánh, toàn bộ thân thể cứng ngắc tại chỗ, trong mắt lộ ra mờ mịt.

Hắn khó có thể tin nhìn Thương Viêm Tiên Đế: "Lão... Lão tổ..."

Thương Viêm Tiên Đế đột nhiên cả giận nói: "Ai là lão tổ của ngươi? Ta không quen biết ngươi!"

Sắc mặt Từ Uyên lập tức trắng bệch, đầu óc hỗn loạn, choáng váng.

Hắn không rõ Thương Viêm Tiên Đế đây là làm sao, tại sao lại đối với hắn với thái độ này.

Đột nhiên!

Hắn tựa hồ hiểu được cái gì, vội vàng nhìn Thương Viêm Tiên Đế cùng Phần Tinh Tiên Đế.

Quỳ!

Hai vị lão tổ đang quỳ!

Vì sao bọn họ lại quỳ?

Chẳng lẽ...

Nghĩ đến đây, con ngươi Từ Uyên phóng đại, ánh mắt nhìn về phía Tô Trần, vẻ mặt khó có thể tin.

Không... Không thể nào?

Nếu thật như vậy, hắn phải cường đại tới mức nào?

Hai vị lão tổ này chính là Tiên Đế đó!

Hai vị Tiên Đế!

Hắn thật sự có thể trấn áp hai vị Tiên Đế?

Nhưng nhìn hai vị Tiên Đế quỳ, hắn không thể không tin!

Thương Viêm Tiên Đế cùng Phần Tinh Tiên Đế đang yên đang lành sao lại quỳ?

Nhất định là bị người trấn áp rồi!

Người nào có thể trấn áp hai người bọn họ?

Ngoài Tô Trần ra còn có thể là ai nữa?

Có thể trấn áp hai vị Tiên Đế.

Con mẹ nó!

Chẳng lẽ hắn là tồn tại trên Tiên Đế?

Nghĩ đến đây, Từ Uyên trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ khó có thể tin.

Nếu không phải, hai vị lão tổ bị trấn áp như thế nào?

Hắn chắc chắn là như vậy!

Khó trách, khó trách lão tổ giả bộ như không biết ta, tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng.

Sau khi hoàn toàn nghĩ rõ ràng, Từ Uyên trong nháy mắt mặt xám như tro tàn, ánh mắt trống rỗng, trong lòng tuyệt vọng.

Tuy rằng hắn không rõ vì sao một Hoang Châu nho nhỏ lại xuất hiện một tồn tại như Tô Trần, nhưng hắn biết, mình xong rồi!

Sớm biết như vậy đã không đến.

Từ Uyên cười khổ một tiếng, sau đó hoàn toàn không còn khí tức sinh mệnh.

Hắn đã tự sát!

Tô Trần nhìn Từ Uyên không còn hơi thở sự sống, sau đó nhìn về phía Thương Viêm Tiên Đế và Phần Tinh Tiên Đế.

Thấy Tô Trần nhìn mình, hai vị Tiên Đế lập tức sợ hãi, trên trán không ngừng chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, tim đập nhanh hơn.

Hai vị Tiên Đế vội vàng cung kính hô: "Tiền bối!"

Trong lúc nói chuyện, thân thể bọn hắn đều đang run rẩy.

Bọn hắn sợ!

Sợ chết!

Thật vất vả mới tu luyện tới Tiên Đế, nếu cứ như vậy chết đi, bọn hắn thật sự không cam lòng!

Bọn hắn muốn sống!

Không muốn chết!

Nhưng bọn hắn không biết Tô Trần có cho bọn hắn cơ hội này hay không, nếu không cho, cho dù bọn hắn không muốn chết cũng phải chết.

Tô Trần lúc này lại liếc nhìn Kiếm Tông, sau đó rơi vào trầm tư.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc này hai vị Tiên Đế không dám thở mạnh, chờ đợi quyết định của Tô Trần.

Một lúc sau, Tô Trần nhìn về phía hai vị Tiên Đế, bình tĩnh nói: "Cho các ngươi một cơ hội sống sót."

Nghe vậy, sắc mặt hai vị Tiên Đế vui vẻ, trong mắt lóe ra hưng phấn cùng kích động.

Nói thật, bọn hắn đều cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng bọn hắn không ngờ rằng Tô Trần lại cho bọn hắn hy vọng, thật sự có chút ngoài dự liệu của bọn hắn.

Thương Viêm Tiên Đế vội vàng nói: "Nếu tiền bối có chuyện gì, xin cứ phân phó!"

Hai vị Tiên Đế không phải kẻ ngu, nếu Tô Trần đã quyết định buông tha bọn họ, vậy chắc chắn là có điều kiện, nếu không người ta dựa vào cái gì mà buông tha cho bọn họ?