Chương 462 Sư tôn thật vô tình! (2)
Chu Thiến Nhi im lặng không nói.
Nhìn thấy thế, Phùng di lại thở dài, nói: "Nếu như con muốn ở bên cạnh cậu ấy, chỉ có một cách, đó là cố gắng tu luyện, trở thành cường giả như cậu ấy, chỉ có như vậy, con mới có thể ở bên cạnh cậu ấy."
Chu Thiến Nhi nhìn Phùng di, nhỏ giọng nói: "Nhưng con không làm được."
Nghe vậy, Phùng di không biết nên nói gì.
Chu Thiến Nhi đột nhiên nói: "Phùng di, chúng ta về Thánh Điện đi."
Nghe vậy, Phùng di ngạc nhiên, định hỏi vì sao, nhưng trong nháy mắt, bà bỗng hiểu ra.
Phùng di kinh ngạc nói: "Ý con là..."
Chu Thiến Nhi kiên định gật đầu: "Vâng!"
Phùng di im lặng một lúc, hỏi: "Con thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Chu Thiến Nhi gật đầu: "Con đã nghĩ kỹ rồi!"
Phùng di thở dài một tiếng, rồi nói: "Được rồi, nhưng ngươi đã bị lão tổ trục xuất khỏi Thánh Điện, hiện giờ nếu trở về, e rằng sẽ khiến lão tổ bất mãn."
Chu Thiến Nhi lắc đầu nói: "Di yên tâm, nàng ấy sẽ không đâu."
Phùng di nhướng mày, "Vì sao?"
Chu Thiến Nhi giải thích: "Bởi vì truyền thừa đó chỉ có ta là thích hợp nhất."
Nghe vậy, Phùng di gật đầu nói: "Hình như quả thật không có ai thích hợp với truyền thừa đó hơn ngươi."
Chu Thiến Nhi mỉm cười, chỉ là, nụ cười này có chút gượng gạo.
Phùng di nhìn Chu Thiến Nhi với ánh mắt đau lòng: "Trước kia ta rất hy vọng ngươi tiếp nhận truyền thừa đó, bởi vì truyền thừa đó đối với ngươi mà nói là cơ duyên to lớn, nhưng giờ, ta lại không muốn ngươi tiếp nhận truyền thừa đó nữa."
Chu Thiến Nhi lắc đầu cười: "Phùng di đừng nghĩ nhiều, không có việc gì đâu."
Phùng di thở dài một tiếng, rồi nói: "Khi nào đi?"
Chu Thiến Nhi không hề nghĩ ngợi liền nói: "Ngay bây giờ."
Phùng di cau mày nói: "Nhanh như vậy sao?"
Chu Thiến Nhi nhìn về phía lầu các của Tô Trần: "Ta không muốn khoảng cách với hắn càng lúc càng lớn."
Phùng di lắc đầu, "Nha đầu này."
Chu Thiến Nhi cười hì hì, "Ta đi cáo biệt mọi người."
Nói xong, nàng xoay người đi về phía Kiếm Tâm nơi xa đang chuyên tâm luyện kiếm.
Động tác trong tay Kiếm Tâm khựng lại, buông trường kiếm xuống, nhìn Chu Thiến Nhi, nghi hoặc hỏi: "Thiến Nhi tỷ, sao vậy?"
Chu Thiến Nhi cười nói: "Ta đến cáo biệt ngươi."
Kiếm Tâm sửng sốt, "Cáo biệt?"
Nói xong, hắn lập tức phản ứng lại, "Ngươi muốn rời khỏi đây?"
Chu Thiến Nhi gật đầu nói: "Ừm, nên ta đến cáo biệt ngươi."
Trong mắt Kiếm Tâm tràn ngập nghi hoặc, "Vì sao?"
Chu Thiến Nhi vô thức liếc nhìn lầu các của Tô Trần, nói: "Không có việc gì."
Kiếm Tâm tự nhiên chú ý tới ánh mắt Chu Thiến Nhi, nhìn lầu các sư tôn nhà mình.
Trong lòng hắn thở dài một tiếng.
Sư tôn thật đúng là vô tình.
Trầm mặc một hồi, Kiếm Tâm hỏi: "Ngươi muốn đi ngay bây giờ?"
Chu Thiến Nhi gật đầu nói: "Ừm."
Kiếm Tâm gật đầu nói: "Được rồi, thuận buồm xuôi gió.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Chu Thiến Nhi mỉm cười, "Cảm ơn, ngươi tiếp tục luyện kiếm đi, ta đi cáo biệt Tuyết Anh."
Kiếm Tâm gật gật đầu, "Được."
Chu Thiến Nhi đi tới trước lầu các Tuyết Anh, sau đó gõ cửa.
Một lát sau, cửa lớn được mở ra, Tuyết Anh bước ra.
Nhìn Chu Thiến Nhi, nàng nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Chu Thiến Nhi cười nói: "Ta phải đi rồi."
Nghe vậy, Tuyết Anh nhíu mày, "Tốt đẹp như vậy, sao ngươi phải đi?"
Chu Thiến Nhi trầm mặc một chút, rồi đem tin tức Tô Trần cũng muốn đi nói cho Tuyết Anh.
Nghe nói Tô Trần cũng muốn đi, Tuyết Anh lập tức sốt ruột, "Hắn cũng muốn đi?"
Chu Thiến Nhi gật đầu nói: "Ừm."
Tuyết Anh vội vàng hỏi: "Vì sao hắn phải đi?"
Chu Thiến Nhi nói: "Hắn nói ở đây chán rồi, muốn về nhà thăm."
Tuyết Anh ngẩn người, sau đó trầm mặc một lát, hỏi: "Vậy sao ngươi muốn đi?"
Chu Thiến Nhi nói: "Ta muốn ở bên cạnh hắn, không muốn khoảng cách với hắn ngày càng xa."
Nghe vậy, Tuyết Anh lập tức hiểu ra, "Ngươi muốn đi tiếp nhận truyền thừa đó?"
Chu Thiến Nhi gật đầu nói: "Ừm, chỉ có như vậy, khoảng cách giữa ta và hắn mới có thể rút ngắn một chút."
Tuyết Anh trầm mặc một chút, rồi nói: "Truyền thừa đó hình như sẽ khiến người ta mất đi thất tình lục dục?"
Chu Thiến Nhi gật gật đầu, "Đúng vậy."
Tuyết Anh cau mày nói: "Vậy ngươi còn đi tiếp nhận truyền thừa đó? Chẳng lẽ ngươi không sợ mất đi tình cảm với hắn sao?"
Chu Thiến Nhi nói: "Ta sợ, nhưng ta càng sợ mỗi một ngày sau này trong đầu đều hiện lên hình bóng của hắn, thay vì như vậy, chi bằng ta mất đi tình cảm với hắn."
Nói xong, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười, "Được rồi, ta phải đi rồi."
Tuyết Anh vẻ mặt phức tạp, "Ngươi không cáo biệt hắn sao?"
Chu Thiến Nhi lắc đầu nói: "Không được."
Tuyết Anh nói: "Vì sao?"
Chu Thiến Nhi giải thích: "Bởi vì ta sợ sau khi gặp hắn, ta sẽ không muốn tiếp nhận truyền thừa đó nữa."
Tuyết Anh ngẩn người, sau đó gật đầu nói: "Được rồi."
Chu Thiến Nhi mỉm cười, "Ta đi đây."
Nói xong, nàng liền cùng Phùng di rời khỏi Tinh Linh Phong.
Nhìn bóng lưng hai người dần dần biến mất, trong lòng Tuyết Anh rất rối bời.
Bởi vì giờ phút này nàng cũng không biết nên làm gì nữa.
Nếu Tô Trần rời đi, nàng nên làm gì đây?
Trầm mặc tại chỗ hồi lâu, nàng mới xoay người đi vào lầu các.
Kiếm Tâm nhìn lầu các của Tuyết Anh, nhịn không được lắc đầu, "Sư tôn không biết sau này sẽ khiến bao nhiêu nữ nhân phải rơi lệ."
Nói xong, hắn nhịn không được rùng mình một cái, "May mà ta không phải nữ nhân, nếu không chỉ sợ ta cũng phải rơi lệ."
Tô Trần: "..."
Nếu lời này mà lọt vào tai Tô Trần, Kiếm Tâm chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận tơi bời.
⚝ ✽ ⚝
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà như bị một bàn tay vô hình nhanh chóng xóa đi, toàn bộ thế giới chìm vào bóng tối.
Tinh Linh Phong.
Tô Trần, Kiếm Tâm và Tuyết Anh đang dùng bữa tối.
Tô Trần ăn vài miếng, lại nhấp một ngụm rượu.