← Quay lại trang sách

Chương 488 Quá đáng!

Ngươi dám không nhìn ta! Muốn chết!". Dứt lời, hắn giơ bàn tay khổng lồ che trời lên, ngay sau đó mang theo năng lượng hủy thiên diệt địa, hung hăng đánh về phía Tô Trần.

Thời không bốn phía trong khoảnh khắc liền bị một chưởng kinh khủng này chấn vỡ, cực kỳ doạ người.

"Một chưởng thật mạnh!"

"Lão tổ không hổ là Tiên Đế, quá kinh khủng!"

"Ha ha, tiểu tử này xong đời rồi!". Tất cả cường giả Man tộc nhìn Tô Trần, vẻ mặt cười lạnh, hiển nhiên, bọn họ cũng không tin Tô Trần có thể đỡ được một chưởng này.

Vũ Sương Tiên Đế nhìn chằm chằm Tô Trần, nàng cũng muốn xem thử Tô Trần có thể đỡ được một chưởng này hay không. Tô Trần chắp tay, đứng thẳng giữa không trung, ba ngàn sợi tóc bạc bay phấp phới, hai tròng mắt tựa như hồ sâu, không nhấc lên một tia gợn sóng.

Đối mặt với một chưởng kinh khủng kia, chỉ thấy Tô Trần duỗi ra một ngón tay, sau đó điểm vào hư không một cái, động tác nhìn như đơn giản, nhưng lại bộc phát ra một đạo lực lượng kinh thế hãi tục kinh người.

Lực lượng kinh khủng này trong nháy mắt đã xuyên thủng bàn tay khổng lồ của Man Lôi Tiên Đế!

"A!". Man Lôi Tiên Đế hét thảm một tiếng, trên mặt lộ ra một tia thống khổ, vội vàng thu hồi hữu chưởng. Nhìn một màn này, biểu lộ của tất cả mọi người trong sân đều đọng lại, nhưng rất nhanh bọn họ liền phản ứng lại.

Bọn họ phản ứng lại, vẻ mặt tràn đầy vẻ không thể tin! Một chỉ! Chỉ là một ngón tay! Chỉ là một ngón tay liền đem một chưởng của Man Lôi Tiên Đế ngăn cản!

Điều này sao có thể! Nhưng sự thật chính là như vậy, bọn họ không thể không tin! Hắn đến tột cùng mạnh bao nhiêu? Chẳng lẽ là Tiên Đế?

Chết tiệt! Tiên Đế trẻ tuổi như vậy? Thật là nghịch thiên! Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tô Trần, hô hấp cũng không khỏi chậm lại.

Vũ Sương Tiên Đế nhíu chặt lông mày, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Nói thật, nàng cũng không nghĩ tới Tô Trần có thể nhẹ nhàng đỡ một chưởng của Man Lôi Tiên Đế như vậy!

Phải biết, cho dù là nàng, cũng không làm được nhẹ nhõm như thế! Có thể làm được nhẹ nhõm như thế, thấp nhất đều phải là Tiên Đế đỉnh phong cường giả!

Lẽ nào những gì Thiến Nhi nói là sự thật? Vũ Sương Tiên Đế vẻ mặt ngưng trọng, con mắt lóe ra tinh quang, cả người lâm vào trầm tư.

Chu Thiến Nhi trên mặt lộ ra một nụ cười. Nàng biết Man Lôi Tiên Đế tuyệt đối không phải là đối thủ của Tô Trần.

Bởi vì, Tô Trần là cường giả trên cả Tiên Đế! Còn Man Lôi Tiên Đế chẳng qua chỉ là Tiên Đế. Chỉ là Tiên Đế, làm sao có thể là đối thủ của Tô Trần?

Đây cũng là lý do vì sao, vừa rồi khi thấy Man Lôi Tiên Đế ra tay với Tô Trần, nàng không hề lo lắng chút nào. Kiếm Tâm cười cười, nói:

"Sư tôn vẫn lợi hại như ngày nào a.". Bạch Lạc Dao đột nhiên nói: "Hắn là ai? Sao lại lợi hại như vậy?".

Kiếm Tâm sững sờ, quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: "Ngươi tỉnh từ lúc nào vậy?". Bạch Lạc Dao suy yếu nói: "Vừa mới nãy.". Nói xong, nàng nhìn về phía Tô Trần, hiếu kỳ nói: "Hắn là ai?".

"Hắn a". Kiếm Tâm cười nói: "Là sư tôn của ta.". Nghe vậy, ánh mắt Bạch Lạc Dao nhìn về phía Kiếm Tâm, kinh ngạc nói: "Sư tôn của ngươi?". Kiếm Tâm gật đầu nói: "Đúng vậy.". Bạch Lạc Dao chớp chớp mắt, hỏi:

"Sư tôn của ngươi lợi hại như vậy sao?". Kiếm Tâm ngạo nghễ nói: "Đó là đương nhiên, ta nói cho ngươi biết, nếu nói người mạnh nhất toàn bộ Tiên giới, sư tôn ta nói thứ hai, thì không ai dám nói thứ nhất!". Bạch Lạc Dao cau mày nói: "Ngươi đang khoác lác sao? Điều này sao có thể!". Kiếm Tâm nhún vai, nói:

"Ngươi không tin thì thôi.". Thật ra, Kiếm Tâm cũng không trông cậy vào việc Bạch Lạc Dao có thể tin tưởng, bởi vì nếu như bản thân hắn không hiểu rõ tình huống của Tô Trần, hắn cũng sẽ không tin tưởng lời mình vừa nói.

Thấy vẻ mặt Kiếm Tâm không có gì, Bạch Lạc Dao lâm vào trầm tư. Nàng thật sự không tin lời Kiếm Tâm vừa nói, thật sự là quá bất hợp lý.

Toàn bộ cường giả Tiên giới vô số, nhưng lại có ai dám nói ra loại lời này của Kiếm Tâm? Thế nhưng, Kiếm Tâm có lý do gì để lừa nàng?

Hiển nhiên là không có. Còn có thái độ không sao cả mà Kiếm Tâm vừa mới biểu hiện ra. Thái độ này nói rõ cái gì?

Chứng tỏ Kiếm Tâm căn bản không quan tâm nàng có tin hay không. Không thể nào. Hắn sẽ không nói đều là sự thật chứ? Tim Bạch Lạc Dao đập rộn lên, nàng bắt đầu có chút tin tưởng lời Kiếm Tâm vừa nói.

Nhưng mà, điều này có thể sao? Nhưng nội tâm nàng vẫn có chút không tin. Man Vận nhìn thấy một màn này, trong lòng trầm xuống, lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Nói thật, hiện tại hắn thật muốn mắng Man Lôi Tiên Đế một trận. Mẹ nó, bản thân đã nhắc nhở hắn phải cẩn thận một chút, hắn chẳng những không cảm kích, còn mắng chửi cùng uy hiếp hắn.

Hiện tại tốt rồi chứ? Bị người ta một ngón tay xuyên qua lòng bàn tay rồi đấy! Con mẹ nó đúng là ngu xuẩn! Man Vận trong lòng cuồng mắng Man Lôi Tiên Đế, nhưng hắn tuyệt đối không dám mắng ra tiếng, nếu là mắng ra tiếng, hắn cam đoan một giây sau phải đi xuống gặp Diêm Vương.

Man Lôi Tiên Đế nhìn tay phải của mình, biểu lộ trở nên dữ tợn, khí tức đáng sợ ầm ầm bộc phát, quét sạch đến hơn mấy trăm vạn dặm, làm cho người ta sợ hãi không gì sánh được.

Sau đó, hắn ta nhìn về phía Tô Trần, tức giận nói: "Dám làm tổn thương ta, ngươi đáng chết!". Trong lúc nói chuyện, hắn ta chậm rãi nâng tay phải lên, trong nháy mắt khi hắn ta giơ tay lên, toàn bộ bầu trời đột nhiên thay đổi.

Mây đen tràn ngập, lôi đình lấp lóe. Tựa như ngày tận thế. Nhìn thấy tất cả, chúng nhân đều hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và kinh hãi.