← Quay lại trang sách

Chương 491 Tiên Đế thật rác rưởi! (2)

Sư tôn hắn có lẽ thật sự là tồn tại còn mạnh hơn cả Tiên Đế! Bạch Lạc Tuyết nhìn Tô Trần, trong mắt lóe sáng, vẻ mặt sùng bái.

Kiếm Tâm nhìn Bạch Lạc Tuyết, không nhịn được lắc đầu cười. Bởi vì Bạch Lạc Tuyết lúc này, cùng với dáng vẻ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Trần ra tay của hắn giống nhau như đúc, đều tràn đầy sùng bái.

Dù sao hiện tại cũng vậy. Ha ha ha. Bên kia, Man Vận đứng im như phỗng, trong mắt đầy mờ mịt.

Hắn ngu ngốc rồi! Thật sự! Hắn còn đang hoài nghi có phải bản thân đang nằm mơ hay không. Hắn nhìn thấy gì? Hắn nhìn thấy lão tổ tông của mình quỳ xuống trước mặt người khác!

Chết tiệt! Chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao? Trên thế gian này thật sự có người có thể khiến lão tổ tông quỳ xuống sao?

Bốp!

Man Vận hung hăng tát vào mặt mình một cái. Cái tát này rất mạnh, trong nháy mắt đã xuất hiện dấu tay, hơn nữa còn ngày càng sưng đỏ, khóe miệng cũng chảy máu.

Hắn run rẩy nói: "Không... không phải nằm mơ!" Chết tiệt! Chết tiệt! Không phải nằm mơ! Lão tổ tông thật sự quỳ xuống trước mặt người khác!

Man Vận nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Trần, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Trên cả Tiên Đế!

Hắn tuyệt đối là tồn tại trên cả Tiên Đế! Chết tiệt! Tại sao Tiên giới lại xuất hiện nhân vật như vậy? Chuyện này rốt cuộc là sao?

Lúc này Man Vận thật sự hoang mang. Hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu, tại sao Tiên giới lại xuất hiện một tồn tại như Tô Trần.

Sau khi hết hoang mang, Man Vận run rẩy. Có nên nhân lúc này trốn đi không? Nếu lát nữa nhân vật kia chú ý tới mình thì phải làm sao?

Chẳng phải mình sẽ chết chắc? Man Vận càng nghĩ, ý định muốn chạy trốn càng mãnh liệt. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý tới mình, bèn lặng lẽ lùi về phía sau.

Tô Trần như có cảm giác, liếc mắt nhìn về phía Man Vận đang định bỏ trốn. Man Vận lập tức cứng đờ tại chỗ, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt cùng hơi thở tử vong ập tới.

Từng giọt mồ hôi lạnh túa ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Xong rồi! Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này.

Tô Trần thu hồi ánh mắt, nhìn Man Lôi Tiên Đế vẫn đang ngơ ngác. Lúc này, Man Lôi Tiên Đế đã hoàn toàn chết lặng.

Hắn là thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân cứ như vậy mà quỳ xuống cho người ta. Tiên Đế! Hắn đường đường là Tiên Đế a! Nhưng Tiên Đế thì như thế nào?

Hắn vẫn không hề chống cự mà quỳ xuống. Nghịch thiên! Thật quá đáng! Chẳng lẽ, hắn là tồn tại phía trên cả Tiên Đế? Mẹ kiếp!

Nghĩ đến đây, Man Lôi Tiên Đế như bị ngũ lôi oanh đỉnh, cả người đều choáng váng, sợ hãi tràn ngập trong lòng.

Tô Trần khẽ lắc đầu, nhìn về phía Kiếm Tâm, lạnh nhạt nói:

"Sau này loại rác rưởi như thế này thì đừng gọi ta ra nữa.

" Mọi người trong sân: "..." Vũ Sương Tiên Đế: "..." Man Lôi Tiên Đế: "..." Nhìn xem, nhìn xem đây là lời người ta nói sao?

Vậy mà lại nói Tiên Đế là rác rưởi! Nhưng mà lời này từ miệng vị đại lão này nói ra, dường như lại không có một chút nào không ổn.

Kiếm Tâm cười khổ một tiếng, sau đó nói: "Sư tôn, đệ tử bất quá chỉ là Kim Tiên cảnh, thật sự không phải là đối thủ của Tiên Đế a!" Tô Trần nói: "Nhưng đối phó với loại rác rưởi này, ta thật sự không có hứng thú, nói cách khác, sau này ngươi có thể gặp phải kẻ nào mạnh hơn một chút nữa rồi hẵng gọi ta?" Nghe nói như thế, Man Lôi Tiên Đế suýt nữa thì phun ra một ngụm lão huyết.

Xin đừng! Lời này có thể nói sau lưng ta được không! Đừng nói trước mặt ta như vậy! Ta còn muốn mặt mũi hay không?

Vũ Sương Tiên Đế đưa tay che trán, có chút xấu hổ. Nàng và Man Lôi Tiên Đế cùng là một cảnh giới. Tô Trần nói Man Lôi Tiên Đế là rác rưởi, vậy chẳng khác nào gián tiếp nói nàng cũng là rác rưởi.

Nàng muốn phản bác, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào. Bởi vì trong mắt Tô Trần, nàng đúng là yếu đến mức đáng thương.

Vũ Sương Tiên Đế nắm chặt hai tay, thầm nghĩ:

"Sau này phải cố gắng tu luyện thật tốt." Bị người ta nói là rác rưởi, kỳ thật nàng cũng không phục, nhưng không có cách nào, không phục cũng phải phục, ai bảo người ta lợi hại hơn nàng chứ?

Bởi vậy, nàng quyết định sau này trở về sẽ gấp bội tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá đến Tiên Đế hậu kỳ. Đã là Tiên Đế hậu kỳ thì chắc sẽ không bị nói là rác rưởi nữa đâu nhỉ?

Kiếm Tâm bất đắc dĩ nói: "Vâng, sau này gặp lại loại rác rưởi này, ta sẽ không làm phiền sư tôn nữa."

Nghe vậy, Man Lôi Tiên Đế rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lúc này phun ra một ngụm lão huyết, sắc mặt xanh mét. Thật là sỉ nhục!

Hắn lần đầu tiên cảm thấy sỉ nhục như vậy! Quả thực là khinh người quá đáng! Hắn muốn bộc phát lực lượng trong cơ thể, muốn chứng minh bản thân cũng không phải rác rưởi, nhưng khi hắn cảm nhận được lực lượng trong cơ thể vẫn còn đang bị phong ấn.

Trong lòng lập tức sinh ra một tia tuyệt vọng. Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Ta muốn tố cáo! Tố cáo hắn gian lận! Trên đời này làm gì có ai lại đi bắt nạt người thành thật như vậy?

Khóe miệng Tô Trần nhếch lên, thản nhiên nói:

"Như vậy cũng không tệ lắm." Nói xong, hắn nhìn về phía Man Lôi Tiên Đế. Thấy Tô Trần nhìn mình, sắc mặt Man Lôi Tiên Đế trong nháy mắt biến đổi lớn, khí tức tử vong mãnh liệt khiến cho thân thể cao lớn của hắn không ngừng run rẩy.

Hắn nhìn Tô Trần, run rẩy nói: "Tha..."

"Vù vù!"

Hắn còn chưa nói hết lời, đã cảm thấy cổ họng lạnh buốt, ngay sau đó, đầu hắn đột nhiên trượt khỏi cổ, một lượng lớn máu tươi phun ra, trong phút chốc đã nhuộm đỏ cả vùng đất.

"Ầm!"